Đông Xu vừa nghe thấy có phiếu thịt thì rất vừa lòng.
Rốt cuộc thì trong thôn không có thứ này, ngày thường cô có thể đổi cũng đa phần là phiếu đường vì làm điểm tâm.
Nếu có phiếu thịt thì cũng thuận tiện cho mình mua thịt.
Song chi phí hao tổn lại gia tăng rồi.
Nhưng đầu óc Đông Xu chỉ suy nghĩ một lát đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.
Trong lòng cô nghĩ nhiều lần rồi bẻ một nhánh cây trong tầm tay của mình, sau đó vô cùng thẳng thắn hỏi: “Hàn Chiêu, anh muốn làm bạn trai của tôi sao?”
Anh muốn làm bạn trai của tôi sao?
Anh muốn…
Làm bạn trai sao…
Những lời này rõ ràng không có vang vọng trong núi nhưng trong tai của Hàn Chiêu lại cứ không ngừng lặp lại, giống như những lời này đột nhiên vang vọng vô hạn bên tai mình vậy.
Ở cái niên đại này, biểu đạt tình cảm của nam nữ vẫn rất kín đáo.
Người hỏi thẳng như Đông Xu như vậy, trước giờ Hàn Chiêu chưa từng thấy.
Lúc này anh cảm thấy ngại đến cả mặt đều đỏ bừng lên, rồi ngẩng đầu hơi xấu hổ nhìn trời.
Nhưng trong lòng anh lại muốn nhìn cô, điều này khiến cho ánh mắt Hàn Chiêu dao động vài phần.
Gần đây vì thuận tiện làm việc mà hai bím tóc đã bị Đông Xu cắt đứt rồi, chỉ để lại mái tóc ngắn ngang tai.
Cắt đi là vì tiện, nhưng lý do quan trọng nhất là đỡ tốn dầu gội.
Nhà họ Khương nghèo muốn chết đương nhiên sẽ không có dầu gội loại đồ vật trong thành phố.
Trên thực tế thì đa phần mọi hộ gia đình trong thôn đều không có.
Mọi người dùng chính là một loại lá cây trong rừng, nó có thể tạo ra một chút bọt và khả năng tẩy gội cũng không tồi.
Bây giờ Đông Xu cũng dùng thứ kia để gội đầu.
“Ừ…” Ánh mắt Hàn Chiêu từ từ nhìn đến một bên tóc của Đông Xu rồi chuyển sang bên tóc bên kia. Anh theo bản năng chỉ trả lời một chữ, nhưng lúc này gương mặt đã đỏ bừng.
Đông Xu gật đầu sau đó tiến vài bước đến gần Hàn Chiêu.
Lúc này khoảng cách của hai người chỉ có mấy nhánh cây, vô cùng gần.
Gần đến mức Hàn Chiêu có thể ngửi thấy mùi hương bồ kết trên người Đông Xu.
Cả người anh càng khẩn trương hơn, thì lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Đông Xu, nhưng bên trong giọng nói cũng mang theo sự kiên định nói: “Được rồi, vậy làm người yêu đi.”
Hàn Chiêu: ???
Anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng.
Cứ vậy đã đồng ý rồi sao?
Trước đó rõ ràng là bộ dạng không hiểu gì mà, còn khiến Hàn Chiêu phát sầu rất nhiều.
Chỉ là hạnh phúc ập tới quá nhanh khiến anh có chút không dám tin tưởng.
Thật ra Đông Xu cũng không nghĩ đến chuyện tìm người yêu, nhưng cô cần suy xét đến tâm nguyện của nguyên chủ, còn có thuộc tính của thời đại này.
Nguyên chủ đã mười tám tuổi lại không tìm người yêu, Vương Nguyệt Hoa nhất định sẽ gấp đến chết. Hơn nữa còn sẽ bị người trong thôn chê cười, còn có đám người nhà lão Vương tâm địa đen tối kia.
Đối tượng kết hôn khẳng định phải tìm, vì nhiệm vụ cho dù lao lực đến trọc đầu cũng phải tìm được.
So với việc để người khác chọn mình, Đông Xu cảm thấy còn không bằng chọn đại một người thuận mắt trong đám yếu đuối còn tốt hơn.
Ví dụ như Hàn Chiêu.
Hàn Chiêu là người thành bố, sớm muộn gì anh cũng phải về.
Tương lai chắc anh sẽ trở về thành phố rồi vứt bỏ Đông Xu ở lại, nhưng nếu chuyện đó xảy ra cô cũng không thèm để ý.
Vừa lúc cô có thể mượn cớ mình bị tổn thương tình cảm mà không muốn gả cho ai nữa, sau đó an tâm phát triển sự nghiệp làm ăn của mình.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện học tập nhưng trình độ văn hóa của nguyên chủ chỉ đến tiểu học, thậm chí còn chưa học xong nữa.
Muốn tham dự kỳ thi đại học gần nhất hai năm là quá khó khăn.
Cho nên cuối cùng Đông Xu quyết định phương hướng của mình sẽ làm làm kinh doanh sau đó trở thành phú bà.
Trong lòng cô đã phân tích số liệu cũng dùng xác suất để tính toán một chút, cuối cùng mức độ hài lòng của nguyên chủ đối với nhiệm vụ lần này của mình.
Tệ nhất cũng sẽ đạt tiêu chuẩn chứ?
Bởi vì suy xét nhiều nên Đông Xu trực tiếp đồng ý làm người yêu của Hàn Chiêu.
Đông Xu cũng sẽ không đùa bỡn tình cảm của đối phương, nếu Hàn Chiêu đối xử với cô tốt thì cô cũng đối xử với anh tốt.
Cùng lắm thì sau này công việc trong ruộng của Hàn Chiêu, cô qua giúp đỡ làm là được.
Hàn Chiêu: …
“Được.” Hàn Chiêu run run đồng ý, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Đông Xu, Hàn Chiêu lại muốn được nhiều hơn, không nhịn được mà nghĩ đến những thứ khác.
Kết quả giây kế tiếp, Đông Xu đã kéo tay anh rồi bình tĩnh nói: “Nếu đã là người yêu, em chắc chắn sẽ không gài anh. Đúng rồi, anh có bao nhiêu phiếu thịt, em mua thì anh chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Nếu không thì như vầy đi, em giúp anh mang đi bán, việc này anh không quen thuộc nên mới làm sẽ dễ có hại lắm. Em giúp anh bán, em lấy hai mươi phần trăm lợi nhuận, còn lại đều thuộc về anh thế nào?”
Đầu năm nay không dễ gì có phiếu.
Nhưng Đông Xu lại không muốn dùng thịt này đi buôn bán, chi phí tổn thất cao mà tiền lời lại thấp, như vậy không có lời.
Điểm tâm chi phí tổn thất cao thì thôi đi nhưng thịt thì không được.
Vả lại Đông Xu đã có mục tiêu.
Cô chuẩn bị lại làm một trận lớn, săn một con lợn rừng.
Phiếu trong tay Hàn Chiêu nếu mình không dùng được, đối phương cũng không thể lập tức ăn hết quá nhiều thịt.
Với lại Hàn Chiêu cũng không phải người xa xỉ, đống phiếu này phỏng chừng là do người nhà tích cóp lại thật lâu rồi gửi cho anh.
Thay vì như thế còn bằng bán kiếm lời.
Lúc này tâm trạng của Hàn Chiêu khá phức tạp.
#Ngày đầu tiên yêu nhau, bạn gái bắt đầu tẩy não tôi phải làm sao bây giờ?#
Thấy Hàn Chiêu vẫn cứ cúi đầu không nói lời nào, Đông Xu lại nghĩ mình cũng chỉ làm trung gian mà lấy hai mươi phần trăm có phải là không tốt lắm không?
Thấy Hàn Chiêu không nói lời nào, hơn năm mươi phần trăm là do phiếu thịt rất nhiều, chia mất hai mươi phần trăm lợi nhuận nên anh đang rất đau lòng đây.
Sau khi dùng lý trí phân tích, Đông Xu lại nói: “Nếu anh cảm thấy hai mươi phần trăm lợi nhuận là có hại vậy không sao, em lấy mười phần trăm cũng được. Nhưng không lấy là không được, dù sao thì em cũng phải tự tay đi đổi cũng phải gặp nguy hiểm.”
Thật ra lúc này Hàn Chiêu không có nghe Đông Xu nói gì cả.
Anh còn đang nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau của họ.
Cụ thể mà nói thì là Đông Xu kéo tay anh.
Tay của Đông Xu rất trắng, không có cô gái nào trong thôn có thể trắng hơn Đông Xu được.
Mặc kệ là gieo cấy vụ xuân hay bây giờ phải xuống ruộng làm việc, cho dù phơi nắng thế nào thì cô gái này vẫn trắng trẻo xinh đẹp như vậy, làm việc cũng luôn nhẹ nhàng thư thái như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị con gái nắm tay, vậy mà lại là dạng này.
Có điều đôi tay kia cũng thật đẹp.
Hàn Chiêu vốn còn rất ngại ngùng nhưng bị cánh tay trắng xinh nhỏ nhắn kia mê hoặc nên cuối cùng cả gan nắm trở tay nắm tay Đông Xu.
Đông Xu tỏ vẻ: …
Vâng không có cảm giác gì.
Sở dĩ cô kéo tay người ta là sợ Hàn Chiêu không chịu bàn bạc mà chạy mất.
Làm buôn bán lần đầu tiên nói chuyện luôn không dễ dàng thành công.
Nhưng Đông Xu cảm thấy mình cần phải nói rõ chuyện lợi nhuận với đối phương, sau đó nỗ lực thuyết phục đối phương tham gia vào việc đầu cơ trục lợi của mình.
Hàn Chiêu được nắm tay mỹ nhân trong lòng đắm chìm trong ngọt ngào và vui sướng.
Tuy rằng tay của Đông Xu hơi thô ráp nhưng vẫn rất mềm mại, hơn nữa quan trọng nhất là cảm giác cầm trong lòng bàn tay có chút ấm áp.
Ấm áp đến mức tim anh cũng sắp bốc khói luôn rồi.
Thấy Hàn Chiêu vẫn cứ cúi đầu không nói tiếng nào, Đông Xu chỉ có thể dùng bàn tay khác véo Hàn Chiêu một cái.
Hàn Chiêu chợt phản ứng lại, anh ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Hả?”
“Anh không nghe thấy em nói gì sao?” Vừa thấy vẻ mặt sững sờ này của Hàn Chiêu, cô liền biết những lời mình vừa nói đều vô ích rồi.
Nhưng làm kinh doanh quan trọng nhất chính là kiên nhẫn.
Với lại Hàn Chiêu cũng đã cho mình một ý tưởng mới.
Làm Đông Xu chuẩn bị chuyển đổi hình thức kinh doanh.
Nếu chi phí hao tổn nguyên liệu quá cao, vả lại nguyên liệu còn phiền toái vậy thì mình cứ thay đổi ý tưởng đi.
Từ sản xuất nguyên liệu chuyển thành thu mua ở thành thị và nông thôn.
Có điều đây là vấn đề cần suy ngẫm sau đó, trước mắt quan trọng nhất là Đông Xu phải thuyết phục được Hàn Chiêu làm với mình.
Suy nghĩ đến điều này, Đông Xu nghĩ một lát, sửa soạn lại câu chữ rồi thẳng thắn nói với Hàn Chiêu: “Hàn Chiêu, tôi thừa nhận hiện tại tôi còn chưa có bắt đầu thích anh. Về sau có thích anh hay không tôi cũng không xác định. Nhưng tôi cảm thấy anh rất thích hợp, cho nên muốn thử làm người yêu của anh. Nếu anh cảm thấy không tốt có thể nói với tôi, hoặc là trực tiếp từ chối. Việc yêu nhau là chuyện của hai bên, anh có quyền được lựa chọn từ chối.”