Chỉ một câu đã kéo lý trí của Hàn Chiêu quay lại.
Đúng vậy đây chính là chỗ không thích hợp mà anh luôn cảm thấy.
Đông Xu đồng ý quá nhanh, thay đổi thái độ cũng quá nhanh.
Lúc này, đột nhiên cô thẳng thắn như vậy nhưng thật ra lại khiến Hàn Chiêu cảm thấy an lòng nhiều hơn.
“Không, anh không từ chối. Không thử sao có thể biết được em có thích anh hay không chứ.”
Hàn Chiêu nói đến đây thì cảm thấy có chút xấu hổ.
Chỉ là tay anh vẫn cứ không rời đôi tay nhỏ nhắn kia, đây chính là thứ cho anh có thêm dũng khí.
Đông Xu không thích lừa người khác vì vậy có một số việc, sớm nói rõ cho Hàn Chiêu biết trước.
Đương nhiên, chỉ cần Hàn Chiêu không từ chối, Đông Xu cảm thấy cô có thể kết hôn sinh con với anh cũng không thành vấn đề.
Thuận theo sự phát triển của niên đại này sẽ càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn, Đông Xu tỏ vẻ mình vẫn có thể tiếp thu.
Dù sao cô cũng không biết nguyên chủ có nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con hay không?
Ít nhất trong những người hiện tại cô tiếp xúc thì Hàn Chiêu là đối tượng tốt nhất.
“Vậy được rồi, thử trước xem sao. Lát nữa tôi sẽ lại bàn với anh chuyện phiếu thịt.” Đông Xu thấy Hàn Chiêu không từ chối thì lại bắt đầu tẩy não đối phương.
Ngày đầu tiên quen nhau của Đông Xu và Hàn Chiêu, anh đã thành công bị bạn gái mới của mình tẩy não.
Ngoan ngoãn giao phiếu thịt ba mươi cân ra, tuy rằng Hàn Chiêu muốn cho không cô, xem như đó là chi phí trong cuộc hẹn hò.
Nhưng Đông Xu lại từ chối.
“Nhà của anh đưa nhiều phiếu thịt như vậy phỏng chừng đã để dành rất lâu, hơn nữa còn có thể mượn đông mượn tây, chắc chắn không dễ dàng gì. Anh lại cầm đồ trong nhà cho tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy anh không có bản lĩnh gì, còn không bằng sau này anh đi làm cùng tôi. Tôi sẽ dẫn theo anh cùng làm giàu. Như vậy anh sẽ có tiền của chính mình, tiêu số tiền đó tôi càng cao hứng hơn.” Đông Xu cảm thấy bản thân cần một người hợp tác,
Sức khỏe của Lữ Đào quá yếu, hơn nữa cô ta còn phải chăm sóc gia đình của mình.
Nên Hàn Chiêu là một sự lựa chọn không tồi.
Đông Xu muốn đi bắt một con lợn rừng, nhưng không muốn mang về thôn. Như vậy cần phải xử lý ngay trong núi.
Lần trước người mổ lợn làm, Đông Xu đã xem hết toàn bộ quá trình đó còn ghi nhớ lại trong lòng, bây giờ tự mình ra tay cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, lợn rừng nặng mấy trăm cân một mình cô vẫn có thể khiêng về được.
Nhưng lúc xử lý sẽ rất phiền toái, có một người phụ giúp vẫn sẽ nhanh hơn.
Quan trọng nhất là làm bạn gái của Hàn Chiêu còn có một chỗ tốt.
Đó là cô có thể giải thích về nguồn gốc của chỗ thịt.
Chỉ cần nói là phiếu thịt của người nhà Hàn Chiêu gửi đến là được.
Nghe Đông Xu tẩy não như vậy, Hàn Chiêu bỗng dưng cảm thấy mình giống như ăn bám thì phải.
Nhưng Đông Xu nói rất đúng.
Dùng đồ trong nhà mình để lấy lòng bạn gái, thật sự không hay lắm.
Cha mẹ anh chị em yêu thương anh, đau lòng sợ anh sống ở nông thôn chịu khổ nên mới gửi đồ cho anh.
Anh không thể dẫm đạp lên tâm ý của họ được.
Cuối cùng anh cắn răng một cái, Hàn Chiêu đã bị tẩy não đáp: “Được.”
“Vậy được rồi đi theo tôi. Hôm nay chúng ta đi bắt một con lợn rừng, nếu lúc về có người hỏi thì anh nói đây là phiếu trong nhà anh gửi đến rồi chúng mình lên thị trấn đổi về. Lúc chiều về hai chúng ta sẽ đi đường vòng, từ thị trấn trở về đại đội.” Đông Xu nói rõ mục tiêu săn bắt buổi chiều này cùng với đường đi nước bước tiếp theo.
Cô quá lý trí, nhưng chính bộ dạng lý trí và bình tĩnh đó đã hấp dẫn ánh mắt của Hàn Chiêu, khiến con tim anh cứ đập nhanh không ngừng.
Nhưng rất nhanh anh đã không còn cười nổi nữa.
Đông Xu dẫn anh vào sâu trong núi.
Dọc đường còn gặp mấy con mang ngốc nghếch, Đông Xu tha cho chúng nó vậy mà nó cứ chạy đến trước mặt cô, rõ ràng không có sức chiến đấu gì mà cứ muốn bị ăn đánh.
Đông Xu mặc kệ nó dẫn Hàn Chiêu tiếp tục lên núi.
Sau đó không lâu hai người đã gặp được một con lợn rừng nhìn có vẻ nặng hơn ba trăm cân.
Hai tháng này trong núi có rất nhiều cây giống và trái cây đã nuôi dưỡng các con động vật nhỏ và lợn rừng đều mập lên.
Song con lợn rừng này có dáng vẻ rất hung tàn.
Trước đó Hàn Chiêu thấy qua một lần, khi đó là một con lợn rừng đã chết.
Nhưng lần này lại còn sống.
Đối diện trực tiếp với con lợn rừng đầy sát khí đáng sợ, Hàn Chiêu mím môi.
Anh không mang theo dụng cụ nào, chỉ có thể tìm đại một cây gậy gỗ.
Cũng may trên núi có nhiều cây muốn bẻ luôn một cây cũng có.
Sau khi bẻ được một nhánh cây to bằng hai cánh tay người hợp lại thì Hàn Chiêu ngăn trước mặt Đông Xu, giọng nói anh khàn khàn nhưng lại lộ ra sự kiên định bên trong: “Để anh.”
Đông Xu dù có mạnh thì cũng là con gái, Hàn Chiêu không cho rằng cô sẽ may mắn như lần trước, có thể săn được một con lợn rừng trở về.
Tuy rằng trái tim Hàn Chiêu vẫn đang run rẩy vì sợ nhưng lúc này anh không lên chẳng lẽ để con gái người ta lên sao?
Huống chi cô gái đó còn là bạn gái của anh.
Anh phải bảo vệ cô.
Vốn dĩ Đông Xu đã chuẩn bị tư thế chiến đấu rồi kết quả lại bị Hàn Chiêu cản lại, khiến cô hơi sửng sốt.
Lúc ở tinh tế, Đông Xu có năng lực rất mạnh, lực sát thương cũng cực kỳ lớn, căn bản không cần người khác bảo vệ.
Ngoại trừ anh Đông Ly của cô.
Lúc còn nhỏ, sức chiến đấu của Đông Xu còn không có mạnh như sau này, còn chưa phải là Đại Ma Vương.
Lúc ấy mỗi khi Đông Xu bị người ta ăn hiếp hay đuổi theo thì Đông Ly sẽ luôn đứng chắn trước mặt cô.
“Muốn ăn hiếp em gái tôi sao, trước phải thắng được tôi.” Gương mặt nhỏ xíu và non nớt của Đông Ly lại phát ra giọng nói đặc biệt lạnh lùng.
Đột nhiên cô có chút nhớ anh mình.
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng gọi một câu: “Anh.”
Hàn Chiêu theo bản năng quay đầu lại, còn chưa kịp cảm thấy hạnh phúc vì Đông Xu gọi mình như thế. Đã từ khách khí gọi thẳng tên Hàn Chiêu biến thành thân mật hơn.
Nhưng giây kế tiếp lại xảy ra ngoài ý muốn.
Con lợn rừng đang âm thầm quan sát hồi lâu đột nhiên hung tợn xông đến.
“Cẩn thận.” Đông Xu giơ một tay kéo Hàn Chiêu ra sau, một tay khác lại vung con dao chẻ củi lên.
Con dao chẻ củi cũng không lớn chỉ dài khoảng nửa mét.
Nhưng nằm trong tay Đông Xu lại có vẻ vô cùng linh hoạt.
Hơn nữa dáng người của Đông Xu cũng rất linh hoạt.
Hàn Chiêu bị kéo ra sau suýt nữa thì theo quán tính mà ngã xuống đất.
Nhưng đợi đến khi anh phản ứng lại thì Đông Xu đã chiến đấu với con lợn rừng kia.
Lợn rừng hung ác, nhưng Đông Xu còn ác hơn nó.
Từng dao từng dao đâm sâu vào thịt, thậm chí có hai nhát dao còn chém đến tận xương nó.
Con lợn rừng kia ít nhất cũng nặng hơn ba trăm cân, thịt sẽ dày đến cỡ nào chứ.
Nhưng con dao chẻ củi tầm thường của Đông Xu lại có thể chém đến tận xương.
Hàn Chiêu theo bản năng nuốt nước bọt, đột nhiên lại có chút đau lòng cho tương lai của mình.
Nếu có một ngày anh dám làm chuyện có lỗi với Đông Xu vậy thì con dao chẻ củi sắc bén kia, hơn năm mươi phần trăm sẽ giống như hôm nay vậy, trực tiếp chém đến tận xương của mình đúng không?
Không, không, không. Anh ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm chuyện có lỗi với Đông Xu chứ.
Lúc Đông Xu chiến đấu sẽ ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hơn nữa đều đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Vì không phá hư sự hoàn chỉnh của thịt lợn, Đông Xu đã cố hết sức tránh đi nhiều chỗ trên người con lợn rừng.
Nhưng những chỗ như mắt, mũi còn có tứ chi đều bị đâm rất nhiều nhát.
Chỉ tốn mười lăm phút, Đông Xu đã dùng thân thể còn chưa đến một trăm cân của mình đi thu phục một con lợn rừng hơn ba trăm cân.
Sau đó cô lấy sợi dây thừng đã được chuẩn bị từ trước ra bó chặt con lợn rừng lại. Đến lúc này Đông Xu mới quay đầu lại hỏi Hàn Chiêu: “Anh còn dám xuống núi sao?”
Trong núi có nhiều dã thú, Đông Xu không dám để Hàn Chiêu ở lại. Vậy để anh tự mình xuống núi sao?
Cũng không quá yên tâm.
Rốt cuộc thì anh cũng quá yếu.
Hàn Chiêu bị hỏi thì sửng sốt, anh cũng không nhận ra Đông Xu cảm thấy anh quá yếu nên mới không an tâm mà hỏi như vậy.
Chỉ cho rằng Đông Xu cần thứ gì đó nên mới hỏi mà thôi.
“Có thể.” Hàn Chiêu cảm thấy bản thân không yếu, làm việc nhà nông còn rất giỏi giang.
“Được rồi, vậy anh tự mình xuống núi trước xin nghỉ với đại đội trưởng, rồi lại xin một lá thư giới thiệu nói là cho hai chúng ta vào thị trấn. Buổi chiều nay sẽ không làm việc, sau đó xách theo hai cái chậu lên đây.” Đông Xu nghĩ một lát rồi bắt đầu an bài cho Hàn Chiêu xuống núi trước.