Đương nhiên, trong mắt Hàn Chiêu bây giờ tên của Đông Xu chính là Khương Điềm Điềm.
Lại là cái biệt danh Tiểu Điềm Điềm ê răng này.
“Đây là cái gì?” Đông Xu lắc lắc chân mình rồi từ từ bước đi.
Một bó hoa to như vậy thiếu chút nữa thì đập thẳng vào mặt rồi, Đông Xu cũng hoảng sợ a.
“Hoa đó, đẹp hay không, có thích hay không? Anh vừa mới lên núi hái cho em đấy, còn rất thơm nữa.” Hàn Chiêu không hề che giấu tâm tư muốn theo đuổi người ta.
Dù sao anh cũng dò hỏi Khương Thiết Sinh và Vương Nguyệt Hoa rồi.
Bản thân anh cũng là thanh niên trí thức có tiếng giỏi giang trong thôn, nhà họ Khương cũng không có gì không hài lòng về anh.
Hàn Chiêu cảm thấy mình có thể chính thức theo đuổi Đông Xu, sau đó trở thành người yêu của cô.
Đặc biệt là gần nửa tháng nay, Hàn Chiêu biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Người trong thôn đều biết, thanh niên trí thức Hàn đẹp trai nhất trong đám thanh niên trí thức đang theo đuổi con gái nhà họ Khương.
Lữ Thụ sau khi biết chuyện đương nhiên cũng bực mình một hồi, nhưng nhớ lại một đá của Đông Xu lại nhớ đến cơ thể cường tráng như trâu của Hàn Chiêu thì anh ta chỉ dám thầm mắng hai câu.
Có điều Lữ Thụ cũng chỉ mắng vài lần thôi, mục tiêu bây giờ của anh ta đã thay đổi.
Lưu Tiểu Hoa chủ động đến làm quen, Lữ Thụ cũng cảm thấy gia cảnh nhà họ Lưu vẫn khá tốt có thể cho anh ta được ăn màn thầu trắng.
Cho nên, anh ta nguyện ý làm người yêu của Lưu Tiểu Hoa. Tuy rằng cô ta không trắng bằng Khương Điềm Điềm nhưng cũng là con gái mà, có thể sinh đẻ là được, cái khác thì lúc tắt đèn đều như nhau.
Người trong thôn đều biết nhưng Đông Xu không biết.
Ở phương diện tình cảm, nữ chiến thần hiểu rất chậm, hơn nữa phản ứng cũng trì độn.
Song Hàn Chiêu tựa hồ lại rất thích thú, lúc này còn cười tủm tỉm ôm bó hoa lớn.
Kết quả Đông Xu nhìn bó hoa rồi lại nhìn Hàn Chiêu, đôi môi mỏng khẽ cong lên rồi vô cùng ngay thẳng mà đâm một dao: “Khá đẹp, nếu anh không hái nó thì nó ở trên núi càng đẹp hơn.”
Hàn Chiêu cảm thấy ngực mình hơi nhói đau.
Nhưng hai tháng này anh cũng xem như hiểu một chút về tính tình của Đông Xu.
Thông suốt quá chậm, hơn nữa con người khá lạnh nhạt.
Hàn Chiêu cũng không cảm thấy tính cách như vậy có gì không tốt, ngược lại bởi vì hiểu rõ một chút về con người của cô mà gần đây anh càng thường xuyên nằm mơ hơn.
“Nhưng mà hoa tươi xứng mỹ nhân, anh cảm thấy đóa hoa này rất xứng đôi với em.” Hàn Chiêu thở ra một hơi rồi cười tủm tỉm nói.
Kết quả, Đông Xu liếc nhìn đóa hoa kia một cái rồi ngay thẳng đâm cho Hàn Chiêu nhát dao thứ hai: “Tôi không cần hoa cũng đã đẹp.”
Hàn Chiêu: …
Tuy rằng Hàn Chiêu rất siêng năng đọc sách nhưng mấy cuốn sách yêu đương gì đấy lại không có đọc.
Lúc này, nghĩ hết nửa ngày cũng chỉ có thể thốt ra một câu: “Anh cảm thấy em còn đẹp hơn hoa.”
Kết quả Đông Xu trực tiếp đâm dao thứ ba: “Tôi cũng thấy vậy, cảm ơn anh.”
Nói xong thì cô liền rời đi, cũng không thèm ngoảnh mặt lại nhìn anh một lần.
Đương nhiên bó hoa cũng bị tịch thu.
Hàn Chiêu bị Đông Xu bạo kích ba nhát rồi ném lại, anh cảm thấy ngực mình bị đâm lủng lỗ nhiều đến mức gió cũng có thể lọt vào rồi.
#Xin hỏi, thích phải một cô gái sắt thì tôi phải làm sao để biểu đạt tình ý đây#
Gần đây trong ruộng không phải gánh nước thì phải bỏ phân.
Đông Xu không muốn để Vương Nguyệt Hoa vất vả, cho nên không cho bà làm việc. Bảo bà cứ ở nhà dọn dẹp nhà cửa với nấu cơm nước là được.
Nhưng thật ra Vương Nguyệt Hoa lại đau lòng con gái nhỏ của mình, tuy rằng trước đó bà chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng bây giờ lại vừa sợ vừa đau lòng, còn nghĩ muốn làm thay Đông Xu.
Vào lúc ăn cơm trưa, Vương Nguyệt Hoa lại nhắc: “Điềm Điềm à, nếu không cứ để mẹ xuống ruộng cho, công việc trong nhà con làm đi.”
Trong nhà cũng chẳng có việc gì, chỉ cần cho hai con gà ăn một chút và dọn dẹp trong nhà ngoài ngõ là xong. Vương Nguyệt Hoa cảm thấy mình cứ ở không trong nhà không đi kiếm công điểm quả thực quá xa xỉ.
Đông Xu vừa nhét hai cái màn thầu vào miệng mình vừa nói: “Mẹ có thể gánh được hai mươi gánh nước trong một buổi sáng sao?”
Vương Nguyệt Hoa: …
Thuyết phục Vương Nguyệt Hoa cho dù nói lời lẽ thế nào cũng không dùng được, chỉ có thể nói thẳng như vậy mới được.
Vương Nguyệt Hoa nghe xong thì cảm thấy sợ.
Bà đánh thành thật ăn chén cháo cao lương còn thừa lại hồi sáng, bây giờ bà chỉ ở nhà cũng không làm việc nặng, sao có thể ăn màn thầu chứ.
“Ăn nhiều chút đi.” Thấy Vương Nguyệt Hoa không dám ăn màn thầu, Đông Xu gắp một cái nhét thẳng vào chén của bà.
Thấy Vương Nguyệt Hoa còn muốn phản đối, Đông Xu nói một câu: “Buổi chiều con còn lên núi, mẹ giúp con làm nửa ngày công đi.”
Vừa nghe thấy buổi chiều phải làm thay, lúc này Vương Nguyệt Hoa mới ngoan ngoãn ăn màn thầu.
Đông Xu lên núi làm gì, đã đi hơn hai tháng rồi, Vương Nguyệt Hoa cũng không biết?
Nhưng trong nhà có màn thầu ăn là nhờ công lao của ai, cả nhà họ đều hiểu rõ.
“Ôi trời.” Vương Nguyệt Hoa thở dài một tiếng, gặm cái hai miếng màn thầu, lại cảm thấy không yên mà mà lẩm bẩm: “Cái kia, một buổi trưa mẹ gánh không nổi hết hai mươi gánh nước có được không…”
Có thể ảnh hưởng đến điểm số của con không?
Bắt đầu từ tháng này xuống ruộng, Đông Xu mỗi ngày đều đạt điểm cao nhất, còn làm việc giỏi hơn cả cánh đàn ông trong thôn nữa.
Bởi vì chuyện này mà đại đội trưởng Tôn còn khen thưởng cho nhà họ một cục xà phòng.
Vương Nguyệt Hoa sợ mình kéo lùi thành tích của Đông Xu, tuy rằng không phải làm thay lần một lần hai, nhưng bà vẫn có chút sợ sệt.
Mặc kệ người đó là ai nhìn thấy Khương Điềm Điềm gầy như cây trúc lại có thể gánh hai mươi gánh nước mỗi buổi sáng, đều sẽ sợ hãi và lo sợ.
“Mẹ không lười là được, còn lại không sao cả.” Đông Xu căn bản không thèm để ý đến những chuyện này, qua loa trả lời một câu sau đó đứng dậy về phòng: “Con ăn no rồi, đi ngủ trước đây.”
Buổi chiều còn lên núi, Đông Xu quyết định trước tiên đi ngủ một giấc.
Vương Nguyệt Hoa cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, lặng lẽ lấy nửa cái màn thầu ăn, trong lòng lại kiên định một suy nghĩ.
Không thể kéo chân sau con gái mình được.
Lúc chiều Đông Xu lên núi, còn nhìn kỹ xem mấy trái dại trên núi.
Đông Xu không biết những thứ này nhưng trí não có thể ngay lập tức phân tích đưa ra thông tin về tên, vị, có độc hay không và tính ôn hay tính hàn.
Chỉ là bây giờ còn chưa vào hè, trái cây cũng chỉ kết trái nhỏ, còn muốn chín thì phải đợi.
Có điều càng đi sâu vào trong rừng thì càng lạnh.
Đông Xu vào núi nhiều cũng không sợ.
Chuyện như tay không đánh chết một con lợn rừng cô vẫn có thể tự mình làm được, huống chi mấy động vật nhỏ khác?
Tuy rằng nói trên núi có sói, nhưng đại ma vương không sợ gì cả.
Mới đi đến giữa sườn núi đã nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau.
Đông Xu nghiêng tai nghe, đó không phải âm thanh của động vật mà là người.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hàn Chiêu đang nấp đằng sau một cái cây.
Thật ra Hàn Chiêu không phải người thích cười, nhưng vì theo đuổi Đông Xu mà cũng không cần mặt mũi nữa.
Anh đã viết thư thỉnh giáo chị hai đã kết hôn của mình.
Chị hai của anh nói muốn tán gái thì phải mặt dày, đặc biệt là con trai nếu cứ ngượng ngùng thì sẽ không có nỗi bạn gái đâu.
Phải thoải mái.
Chỉ là Hàn Chiêu hình như đã hiểu lầm ý nghĩa của hai chữ thoải mái thì phải.
“Sao anh lại đến đây?” Đông Xu không hiểu, Hàn Chiêu đến đây làm gì?
Núi sâu rất nguy hiểm, một mình cô muốn đánh hay muốn chạy đều nhẹ nhàng tự tại. Nhưng có thêm một người nữa thì cô không dám đảm bảo.
Lỡ như kéo chân sau thì sao, Đông Xu không dám đảm bảo bản thân có thể thấy chết không cứu hay không.
“Nhà anh có gửi đến mấy phiếu thịt, nếu không em đừng mạo hiểm lên núi nữa, anh bán rẻ cho em có được không?” Hàn Chiêu đến gần, lúc này mới dám mở miệng nói.
Anh không dám nói ‘cho’.
Anh sợ Đông Xu không vui sẽ một quyền đánh anh ngất xỉu mất.
Anh đã tận mắt chứng kiến, trước đó trong thôn có tên lưu manh họ Lương, có ý đồ đùa giỡn Đông Xu sau đó bị cô một chân đá văng từ đồng ruộng đến bìa rừng.
Cái khoảng cách đó cũng khoảng năm mươi mét.
Tên lưu manh họ Lương bị đánh đến mức phải nằm dài trên giường hơn mười ngày, người nhà lại sợ tới mức không dám đến nhà tính sổ với Đông Xu.
Đông Xu rất có nguyên tắc, Hàn Chiêu cảm thấy nói ‘cho’ thì hơn năm mươi phần trăm anh chắc chắn sẽ bị đánh.