Cả một buổi sáng Đông Xu làm việc như một cái máy.
Thân là nữ chiến thần Liên Bang, Đông Xu từng đánh bại hải tặc, giết chết Trùng tộc, từng chơi cơ giáp và cũng đã hủy trí não.
Nhưng việc như gieo cấy…
Thôi được rồi, năng lực học tập của nữ chiến thần rất nhanh, tốc độ làm việc cũng rất mau lẹ.
Đầu tiên Đông Xu ước lượng trọng lượng của sọt hạt giống trong tay, trọng lượng hạt giống khoảng chừng 10 cân.
Những người khác bình thường đều là rải một vài hạt giống vào luống, sau đó chôn đất lại là được.
Đông Xu cảm thấy, tuy rằng là dùng sức người làm ruộng, nhưng cũng phải quan tâm đến hiệu suất cùng chất lượng.
Cho nên tính toán trọng lượng hạt giống, độ dài của luống, còn có hố sâu bao nhiêu, cùng với xác suất nảy mầm của hạt giống ở niên đại này là bao nhiêu.
Cuối cùng Đông Xu rải sáu hạt giống vào mỗi hố.
Đông Xu ra tay rất chuẩn, có thể là do bình thường tính toán số liệu máy móc quá nhiều, cho nên lúc ra tay cũng cực chuẩn.
Một lần có thể thảy 30 hạt giống, vừa lúc có thể rải năm cái hố.
Hơn nữa trong lúc Đông Xu rải hạt giống, vẫn thẳng lưng, cô hơi rũ mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Một bà dì ở luống bên cạnh tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tiểu Điềm Điềm à, đừng thẳng lưng như vậy, một lát sẽ mệt mỏi lắm, cong lưng cũng được, không ai để ý đâu.”
Lại là Tiểu Điềm Điềm ê răng…
Đông Xu nhàn nhạt liếc nhìn bà dì kia, bà dì kia chỉ cảm thấy sau lưng mình bỗng có chứt lạnh lẽo, sau đó cũng không dám lại nói nhiều.
Nhưng lúc thu hồi ánh mắt, trong miệng nhắc mãi một câu.
Bà ta cho rằng giọng mình nhỏ, Đông Xu nghe không thấy.
Nhưng Đông Xu có tinh thần lực vô cùng mạnh, cho dù đã thay đổi thân thể, nhưng cô vẫn có thể khống chế thân thể cực kỳ đáng sợ.
Đông Xu rõ ràng nghe được, bà dì kia thầm mắng một câu: “Hồ ly tinh.”
Thời đại tinh tế, cường giả vi tôn.
Mọi người khẳng định và nhận tri về năng lực của một người, chưa bao giờ xem giới tính trước, mà là xem năng lực trước.
Hoàng đế Liên Bang, cũng là nam nữ lộn xộn, có năng lực tài năng thì được kế thừa.
Thật ra, Đông Xu hơi không hiểu nỗi, những người này luôn xem trọng giới tính, hơn nữa dù là thời đại nào thì vẫn luôn xem nhẹ phụ nữ, rốt cuộc họ đang nghĩ cái gì vậy?
Cả buổi sáng, Đông Xu đều là thẳng lưng mà làm việc.
Hiệu suất không tồi, nhưng hiệu suất một mình có cao cũng chẳng làm được gì.
Yêu cầu phải xem hiệu suất của người cày ruộng phía trước thế nào.
Ở đằng sau, Đông Xu tốc độ như bay, nhưng thật ra đã tạo động lực cho người ở phía trước, khiến chỉ một buổi sáng mà anh ta đã cày được mấy chục luống, anh ta nhớ rõ công điểm cũng không ít.
Tuy rằng sau đó lại mệt đến đi đường chân đều run rẩy, nhưng công điểm nhiều thì cao hứng nha.
Hơn nữa nhìn Đông Xu, chàng trai trẻ tuổi kia lại cảm thấy chính mình quá yếu đuối.
Làm việc còn không bằng con gái.
Gieo cấy vào mùa xuân khiến người ta rất mệt mỏi.
Hai bên bờ ruộng phải làm việc nhiều nhất.
Tuy rằng vào thời kì giáp hạt, nhưng mỗi gia đình đều sẽ cố gắng làm chút lương khô, không thì mùa đông chỉ có uống cháo loãng.
Vì để có cái ăn vào mùa đông, mọi người đều ra sức làm việc.
Nhưng bởi vì nguyên nhân mấy năm trước xảy ra nạn đói, cho nên hiện giờ mỗi gia đình đều rất để ý chuyện lương thực, có thể tích giữ thì tích giữ, có thể ăn ít thì sẽ bớt ăn.
Ở thời đại này, ít nhất ở thôn Bàn Thạch thì việc ăn đến no căng là không tồn tại.
Mọi người đều là ăn sáu phần no, bảo đảm lúc làm việc có sức lực là được.
Cô gái nhỏ còn có hai người anh trai, cũng là xuống ruộng làm việc, vẫn là cày ruộng.
Hai anh trai đều là anh nông dân giản dị, một người hai mươi hai tuổi, một người hai mươi tuổi.
Bởi vì điều kiện gia đình không tốt, nên vẫn chưa cưới vợ.
Nhưng bởi vì Vương Nguyệt Hoa, cũng chính là mẹ ruột cô gái nhỏ không hề coi trọng cô, khiến cho hai người anh trai cũng xem nhẹ cô bé.
Giống như việc họ đều cùng nhau ra ruộng làm việc cả một buổi sáng, lúc trở về đã vô cùng mệt mỏi.
Hai người anh có thể rửa mặt, sau đó về giường nằm nghỉ một lát.
Còn Đông Xu đã bị Vương Nguyệt Hoa gọi đi nhóm lửa nấu cơm.
“Con nhỏ này, buổi sáng ăn nhiều như vậy. Buổi trưa còn không nấu cơm mà còn muốn ăn, đừng mong được ăn…”
Vương Nguyệt Hoa đã quên mất buổi sáng bị đại ma vương làm cho sợ hãi, lúc này còn đang mắng nhiệt liệt.
Ba của cô bé tên là Khương Thiết Sinh, cũng là anh nông dân chỉ biết cắm đầu làm việc.
Về nhà rửa mặt, sau đó lập tức lên giường đất nghỉ ngơi.
Cũng mặc kệ người khác mệt mỏi về nhà còn phải làm việc.
Thật ra, Đông Xu không ngại chăm sóc người thân.
Nhưng tiền đề là, người thân cũng phải giống người thân.
Như là người anh trai đã từng thương yêu cô tận xương tủy, Đông Xu vì anh ấy mà nguyện ý mạo hiểm tới thử cái group Hắc Bao này.
Nếu group Hắc Bao có thể cứu anh trai, như vậy chỉ cần đến mấy thế giới kỳ quái hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Tuy rằng có chút phí não, nhưng Đông Xu cam tâm tình nguyện.
Người một nhà chính là như vậy…
Đông Xu cảm thấy, phải dùng nắm đấm để cho bọn họ hiểu rõ địa vị chính mình.
Đông Xu làm vài món đơn giản, cô nấu cơm cao lương rất thô ráp khó ăn, cũng may Đông Xu không kén ăn.
Đồ ăn cũng không có gì đặc biệt.
Tuy rằng mỗi gia đình đều có một mảnh đất nhỏ riêng, nhưng hiện giờ đầu xuân, khí hậu Tây Bắc vốn là hay thay đổi.
Dù trồng rau, thì bây giờ cũng lớn không nổi.
Cho nên có thể ăn cũng chỉ mấy món củ cải hoặc khoai tây còn giữ lại hồi mùa đông.
Nhưng cái này, vẫn là đồ quý giá, không dễ gì dám ăn.
Bình thường, Vương Nguyệt Hoa chuẩn bị cho mọi người cũng chỉ là củ cải dưa muối, hoặc là một ít rau dại không biết tên ngâm muối.
Đông Xu mặc kệ bà ta, thuận tay rửa mấy cái củ cải, sau đó xào một chút.
Trong nhà quá nghèo, còn không có dầu ăn, chỉ có vào lúc ăn tết được phân thịt heo mới dùng mỡ heo nấu một chút mỡ làm dầu ăn.
Vương Nguyệt Hoa còn tiếc không muốn dùng, mỗi lần dùng chỉ lấy một chút cỡ bằng viên đậu, đây cũng không phải nói quá.
Trong trí nhớ của cô gái nhỏ, Vương Nguyệt Hoa thật sự chỉ dùng chút dầu ăn như vậy.
Không có thịt cũng không có gạo, dịch dinh dưỡng cũng không có, hiện giờ đến nước luộc cũng không.
Đã vậy còn muốn làm việc nhiều.
Đông Xu càng ngày càng cảm thấy chính mình phân tích đúng.
Nguyện vọng có thể rất đơn giản, chính là ăn uống no đủ.
Rốt cuộc dù mơ ước của cô gái nhỏ có to lớn cũng không có khả năng quá lớn.
Cô gái nhỏ này chưa từng rời khỏi núi, chưa thấy qua thế giới bên ngoài.
Cho nên, cô ấy không có khả năng sẽ suy nghĩ quá lớn được.
Trả thù người nhà cực phẩm này đó, trong đáy lòng của cô còn có một tia thiện lương.
Tuy rằng, cô bé có oán trách họ. Nhưng đối với người nhà, cô bé vẫn nguyện ý tôn trọng.
Đây là Đông Xu phân tích dựa theo trí nhớ của cô gái nhỏ, cộng thêm một vài cảm xúc mà bản thân cảm ứng được, đưa ra kết quả.
Dựa theo số liệu điều tra và còn có xác suất, sau một hồi phân tích toàn bộ, Đông Xu hiện tại đánh cuộc 70% khả năng.
Tâm nguyện của cô gái nhỏ, chính là ăn uống no đủ, thuận tiện tìm hung thủ.
Thức ăn được dọn lên bàn, Vương Nguyệt Hoa vừa nhìn thấy thấy mấy món ăn thì tức muốn điên lên.
Đông Xu bới cho mình một chậu cơm khô, những người khác đều là tô bự, mỗi người một chén cơm.
Tất cả đều là lương thực a!
Chồng và con trai ăn cũng thôi đi, một đứa con gái vô dụng, ăn còn nhiều hơn đàn ông con trai người ta!
“Mày, cái đồ vô dụng, cái đồ phá của, làm gì có người nào như mày, ăn nhiều như vậy, sao không no căng chết mày luôn đi!”
Vương Nguyệt Hoa hùng hùng hổ hổ nói, thuận tay lấy cây chổi muốn đánh người.
Hai anh em Khương Binh và Khương Quốc vừa thấy tình huống này, nghĩ muốn khuyên một chút.
Nhưng không nghĩ tới, Đông Xu vẫn luôn không nhúc nhích, đột nhiên giơ tay phải lên cấm lấy hai chiếc đũa, ở lúc Vương Nguyệt Hoa đánh tới, ngón tay cô nhẹ nhàng cử động.
Bang!
Theo tiếng vang lên, hai chiếc đũa cũng bị gãy đôi!
Chiếc đũa bị gãy thành bốn khúc nằm song song trong lòng bàn tay, ngón tay lại lần nữa khẽ nhúc nhích.
Bang!
Bốn khúc đũa, lại lần nữa vỡ nát.
Vương Nguyệt Hoa đang giơ cây chổi, bị một màn này sợ đến sững sờ đứng ngây ra, bà ấy mở to hai mắt nhìn, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.