Tuy rằng Đông Xu đứng bên ngoài nên không nhìn thấy rõ tình huống phía trước lắm, vì dù sao cơ thể nào cũng khá lùn.
Còn không đến một mét sáu, so với chiều cao một mét chín mươi lăm của mình ở tinh tế thì cơ thể này quá lùn.
Có điều việc này cũng không quan trọng.
Quan trọng vẫn là những tin tức mà Đông Xu nghe được, sau khi sửa sang và chỉnh hợp lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ về Lữ Đào, thì cô gái này là người trầm mặc ít nói, mỗi khi nói vài lời cũng đã đỏ mặt.
Những cô gái thích buôn chuyện trong thôn, gần đây đang thầm đồn rằng có một nam thanh niên trí thức đang quen với Lữ Đào.
Nhưng lại không hề công khai.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, thanh niên trí thức trong thành đến tuy rằng nói là có nhà trong thành phố nhưng những người bị đưa về nông thôn đa số là không được người nhà yêu thương.
Biết khi nào bọn họ mới có thể trở về chứ, cũng có thể cả đời này đều phải ở lại trong núi.
Nếu cả đời đều ở đây vậy thì cái gì cũng không có, tiền lễ hỏi cũng không cho thì nhà ai trong thôn chịu gả con gái cho chứ?
Cho dù có thể ở rể nhưng đầu năm nay lương thực nhà nào mà không quý giá, phòng ở nhà ai mà không đắt hàng.
Con rể tới ở có thể kiếm được bao nhiêu công điểm, lỡ như ngày nào đó còn có thể trở về thành phố lại vứt bỏ con gái họ ở đây, thì đến lúc đó họ không biết đi đâu mà khóc.
Cho nên, cái tên thanh niên trí thức và Lữ Đào không công khai mối quan hệ cũng không ngoài nguyên nhân đó.
Tuy nhiên Đông Xu không chỉ nghĩ những thứ này.
Cái nhắc nhở đột ngột số liệu dị thường kia khiến Đông Xu phải nhìn xa hơn một chút.
Ngày thường Lữ Đào luôn im lìm ít nói, càng không dám phản khán lại người nhà. Nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi tính tình.
Chẳng là đồng loại của cô sao?
Cũng là nhiệm vụ giả Hắc Bao sao?
Cho nên mới có thể biểu hiện số liệu dị thường?
Sau khi Đông Xu dùng lý trí phân tích các số liệu lại dùng xác suất tính lại một lần nữa.
Thì cảm thấy Lữ Đào cái số liệu dị thường ở thế giới nhiệm vụ này có thể là bước đột phá.
Đông Xu chuẩn bị âm thầm quan sát một chút.
Nếu Lữ Đào là người lý trí có đầu có thì mọi người có thể hợp tác, nói không chừng còn có thể sớm cùng nhau sống cuộc sống ăn thịt ở nhà ngói, sau đó mình có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng nếu là người ngu xuẩn...
Vẻ mặt Đông Xu trở nên lạnh lẽo.
Ai cũng không thể ngăn cô hoàn thành nhiệm vụ, số liệu dị thường cũng không được!
"Ông đánh đi, ông lại đánh thì tôi sẽ khiến mẹ tôi ly hôn với ông. Ở cùng với người không có tiền đồ như ông, mẹ tôi phải làm việc vất vả như vậy mà ở nhà còn không được ăn no còn luôn chịu khi dễ. Tôi với em gái mình mỗi ngày đều phải xem sắc mặt của người khác, cả nhà bác hai với chú út không có một người làm việc vậy mà vẫn được bà nội cho lương thực, dựa vào cái gì chứ." Lữ Đào căn bản là không phục, đôi mắt cô ta hồng lên giống như một chú sư tử nhỏ đang tức giận.
Chỉ là câu nói này lại giống như tiếng sấm đánh thẳng vào đám người đang ở đó.
Ly hôn!!!
Lữ Đào vậy mà dám khuyến khích ba mẹ mình ly hôn!
Đầu năm này, ly hôn là chuyện lớn với lại trong thôn cũng không thịnh hành cái này.
Nhiều nhất là nhà ai không ở với nhau được nữa thì bà vợ sẽ thu dọn đồ đạt trở về nhà mẹ đẻ, còn đàn ông thì đi tìm một người vợ khác là được.
Chuyện ly hôn này nói ra thôi cũng khiến người ta sợ chết.
Ánh mắt của quần chúng vây xem lập tức thay đổi.
Làm sao Lữ Đào không cảm nhận được chứ?
Chỉ là vừa rồi cô ta không muốn bị đánh, và cũng muốn tẩy não mẹ mình cho nên mới lấy chuyện ly hôn ra nói mà thôi.
Và cũng để người ba nhát gan của mình kinh sợ một chút.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt những người vây xem đều thay đổi, Lữ Đào hít một hơi thật sâu, cất giọng nói đầy khẩn thiết: "Các vị chú bác ở đây, ba mẹ con là người thế nào, ít nhiều gì ngày thường mọi người cũng thấy. Có thể nói một nửa công điểm ở nhà họ Lữ này đều do ba mẹ con kiếm ra, nhưng nhà của chúng con ăn cái gì? Mỗi ngày mẹ con chỉ được uống cháo, đôi khi còn không có gạo bên trong, còn con với hai đứa em gái mình mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa cơm, đôi khi còn chỉ được uống nước chứ không hề có hột cơm nào."
Nói đến đây, Lữ Đào lau nước mắt nói tiếp: "Cho dù là vậy thì mỗi ngày bà nội vẫn luôn chê nói chúng con không chịu làm việc. Các chú bác, Lữ Đào con luôn nghe lời hiểu chuyện trước nay đều chưa từng nghĩ tới sẽ cãi lại người lớn. Nhưng mọi người cũng thấy đó, ngày nào con không xuống ruộng làm việc đâu, ngày nào sẽ kiếm ít công điểm chứ nhưng dù vậy bà nội con vẫn luôn chê ít, nhưng dù sao bà nội vẫn là người lớn, con hiếu kính bà vẫn là nên làm."
Lữ Đào biết bản thân nên làm sao để dẫn hướng dư luận, nên lại lần nữa lau nước mắt tiếp tục dùng thân phận kẻ yếu để kể lể, càng nói càng thêm thê lương bi ai: "Nhưng Lữ Tráng là em trai họ của con, là em trai họ đó! Vậy mà sáng nay nó lại dám động tay động chân với con, còn đẩy con vào đống cỏ khô kia, nếu không phải nhờ chú Xuyên Tử đúng lúc đi ngang qua thì có lẽ đời này của con đã bị nó hủy hoại rồi. Các chú bác à, thật sự con không chịu nổi nữa..."
Lữ Đào nói xong thì bụm mặt khóc lớn.
Chu Tiểu Thảo vừa chắn đòn giúp Lữ Đào nên bị đánh trúng, bây giờ lưng bà ta còn đang khó chịu. Nhìn thấy con gái khóc lại nghe những lời con gái nói, bà ta không nhịn được mà ôm con gái khóc theo.
Hai mẹ con vừa khóc thì mấy người đàn ông nhà họ Lữ tức khắc không biết làm sao.
Đàn ông nhà họ Lữ chủ yếu là lười biếng, hoặc là gian xảo nhưng lại không có người nào giỏi ăn nói.
Bà Lữ người có sức chiến đấu mạnh nhất trong lĩnh vực này còn đang ở nhà làm món trứng gà đường nâu để tẩm bổ cho cháu trai lớn của bà ta, hoàn toàn không biết chuyện bên hai đầu bờ ruộng.
"Ông Lữ à, nhà của ông làm vậy là quá đáng rồi đó, không cho ra riêng thì thôi nhưng người một nhà thì cũng nên công bằng chứ."
"Đúng vậy đó, Nhị Căn à anh cũng thật là, vợ con mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà anh cũng không nói gì với ba mẹ mình, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu làm việc, quay đầu lại thì vợ con mình đói chết, rồi tới lúc đó người nhà của anh có thể lại cưới vợ khác cho anh sao?"
...
Các người dân trong thôn đều là người chất phác lương thiện, mỗi người một câu cùng nhau khuyên bảo một lát.
Lữ Đào cũng hiểu rõ chuyện ra riêng này trong một chốc một lát là không thể giải quyết được.
Cái khác không nói, nhưng tính tình của ba mình như thế nào cô còn không biết sao?
Hiếu thuận đến mức ngu xuẩn, trầm mặc, không có bản lĩnh gì lại chỉ biết ức hiếp người nhà mình.
Mấy năm nay bà Lữ và ông Lữ luôn không chịu cho họ ra riêng, nhưng chỉ cần Lữ Nhị Căn có thể phản kháng một hồi thì cũng đã không luôn bị áp bức như vậy.
Nhưng mà cũng không cần vội.
Nếu cô ta đã trở lại thì tất cả mọi chuyện sẽ từ từ tính với bọn họ!
Lúc Lữ Đào cúi đầu lau nước mắt, khóe môi khẽ cong lên một chút, trong đáy mắt còn có chút lạnh lùng.
Đông Xu vừa rồi khỏi đám người đã nhạy bén nhận thấy được một luồng sát khí.
Tay cầm theo sọt hạt giống lắc vài cái, Đông Xu hơi nheo mắt lại, lần nữa cảm nhận xung quanh một chút.
Nhưng lại không cảm nhận được gì.
Đông Xu cũng không gấp gáp.
Cô đang chuẩn bị trở về hai đầu bờ ruộng, dù sao thì bây giờ đại đội trưởng cũng đã chuẩn bị xong đang muốn thổi còi bắt đầu.
Kết quả vừa quay lại đã đối diện với một tên thư sinh nho nhã yếu ớt.
Ký ức của cô gái nhỏ trong một giây lập tức online.
Trong đầu Đông Xu giống như một cơ sở dữ liệu vậy, chỉ trong nháy mắt đã phản ứng.
Trương Thiết Quân, nam giới, hai mươi hai tuổi, là thanh niên trí thức trong thành phố đến, là người theo đuổi Lữ Đào, thân thể rất yếu đuối, thể năng nhiều nhất là cấp E.
Đi đường lưng cũng không thẳng, rõ ràng là người không có tự tin.
Nhưng mà cũng đúng, dù là con cưng của ông trời thì sau năm năm xuống nông thôn mà không có chút tin tức nào trở về thành phố.
Thì cho dù là thiên tài cũng bị mài thành người thường.
"Trên người của tên này ngửi thấy hơi thở của cặn bã." Đông Xu và Trương Thiết Quân đi ngang qua nhau.
Có điều Đông Xu không có mở miệng nói mà chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, rồi thêm một tin tức vào cơ sở dữ liệu của mình mà thôi.