Đừng nói là Vương Nguyệt Hoa sợ, đến cả Khương Thiết Sinh, Khương Quốc và Khương Binh cũng rất sợ hãi.
Vấn đề là chuyện này còn chưa phải là kết thúc!
Thấy mọi người không có phản ứng gì, Đông Xu tỏ vẻ ba ba thật thất vọng khi không thấy những người này quỳ xuống thành thật nhận sai.
Xem ra vẫn là uy hiếp chưa đủ?
Chiếc đũa đã bị bẻ gãy không thể dùng được nữa, thuận tay lấy ra dọa bọn họ cũng được.
Tay cô hơi giơ lên một chút tám khúc đũa gãy đã tức khắc bay ra ngoài.
Tám đoạn gỗ nhỏ đồng thời rơi xuống đất, không không không, đúng hơn mà nói thì chúng nó hoàn toàn đi vào lòng đất.
Nhà họ Khương làm bằng bùn đất cho nên sau khi ném tám khúc gỗ nhỏ xuống thì có một nửa đã hoàn toàn chui vào mặt đất, còn một nửa nằm lại phía trên.
Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức muốn hét lên, kết quả lại thấy ánh mắt Đông Xu liếc qua, tức khắc ngậm miệng lại run bần bật.
Khương Thiết Sinh cũng hít hà một hơi, anh em nhà họ Khương theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, ý chí sống còn khiến họ bắt đầu tìm kiếm đường chạy trốn tốt nhất.
“Có thể ăn cơm mà không nói gì không?” Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người như vậy, nữ chiến thần cũng không quá vừa lòng.
Nhưng tạm thời như vậy cũng tốt, cho nên cô nhàn nhạt lên tiếng hỏi một câu.
Vương Nguyệt Hoa không ngừng gật đầu nhưng thật ra ba người đàn ông còn lại thì không có phản ứng gì.
Có điều trong quá trình ăn cơm, ba người họ đều cứng đờ cầm đũa.
Buổi chiều vẫn là gieo giống, gieo giống vào vụ xuân chính là đoạn thời gian bận rộn nhất.
Ở Đại Tây Bắc đều là ruộng cạn, hơn nữa diện tích đất rộng tuy rằng hoàn cảnh gieo trồng hơi kém nhưng vẫn có rất nhiều loài sinh trưởng rất tốt.
Gieo giống chính là chuyện quan trọng đầu tiên, sau khi gieo giống còn phải gánh nước tưới luống. Việc đồng áng luôn không ngơi tay, nên mọi người không hề có chút rảnh rỗi nào.
Ở phía bắc còn có nông trường, nơi đó nuôi trâu và dê, đương nhiên đó đều là của nhà nước.
Vào thời điểm cuối năm, lãnh đạo phía trên sẽ dựa vào tình huống mà quyết định để lại loài nào, những thứ khác sau khi trải qua sàng lọc tuyển chọn sẽ được đưa thẳng ra thị trường để thỏa mãn cung ứng.
Đội sản xuất còn có nhiệm vụ nuôi heo, ngoại trừ những con phía trên bảo phải mang đi, thì dư lại đại đội trưởng có thể phụ trách giết mổ sau đó để người dân trong thôn đem công điểm đến đổi.
Đông Xu dùng một ngày đã hiểu hết kịch bản của đại đội Bàn Thạch này, cũng biết cuối cùng công điểm tương đương bao nhiêu tiền phải dựa vào cuối năm nhà nước định giá lương thực và rất nhiều nhân tố khác.
Đầu năm tốt thì công điểm đáng giá, đầu năm không tốt thì công điểm sẽ co lại rất nhiều.
Tuy nhiên mấy năm nay tình hình ngoài ruộng đều rất tốt, sinh hoạt của mọi người cũng nhẹ nhàng hơn một chút so với trước đây.
Tuy rằng vẫn chỉ ăn no được vài phần nhưng ít nhất không phải chịu đói.
Buổi chiều gieo giống, người phía trước Đông Xu đã đổi thành người khác.
Vị đại ca buổi sáng thật sự chịu không nổi nữa, giữa trưa về đến nhà nằm một lát rồi nhưng bây giờ chân anh ta vẫn còn run rẩy.
Vì vậy anh ta đã chỉ động xin người ghi điểm cho anh ta thay một luống khác.
Đông Xu lại hoàn toàn không kén chọn.
Người mới đến càng trẻ tuổi hơn anh chàng kia, anh ta còn cười nhạo vị đại ca đổi luống kia, bình thường hai người vẫn hay chế nhạo nhau một chút như thế.
Nhưng chờ đến lúc chạng vạng, anh chàng mới đến đã cười không nổi rồi.
Tốc độ của Đông Xu quá nhanh, hơn từng bước áp sát khiến cho anh ta đến thời gian thở cũng không có.
Toàn bộ quá trình đều làm việc quần quật như một cỗ máy di chuyển với tốc độ cao.
Chỉ phản ứng hơi chậm một chút, Đông Xu sẽ ở phía sau ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở.
Tưởng tượng đến một người phụ nữ thân thể đơn bạc như tờ giấy lại làm việc mau lẹ hơn anh ta thì trong lòng anh ta cũng có chút hoài bão.
Vào lúc chạng vàng, ngay khi đại đội trưởng thổi còi kết thúc công việc.
Anh chàng mới đến đã nằm thẳng cẳng trên hai đầu bờ ruộng, đi cũng đi không nổi.
“Lưu Nhị Dân, anh sợ rồi sao?” Vị đại ca bị cười nhạo vào buổi sáng, đã kịp thời châm chọc lại một câu, sau khi hỏi xong thì cười ha hả.
Tuy rằng chân của anh ta vẫn đau, nhưng buổi chiều đã đỡ hơn nhiều rồi.
Một anh chàng khác đi ngang qua thấy Lưu Nhị Dân như vậy thì cũng hùa theo trêu chọc.
Hai bên đầu bờ ruộng cũng không có gì phương thức giải trí gì, mọi người chỉ trêu chọc nhau hoặc nói khoác gì đó mà thôi.
Cơm chiều vẫn do Đông Xu làm.
Tuy rằng Vương Nguyệt Hoa lại tỏ vẻ mình không cần và bà ta có thể tự làm vả lại làm càng ăn ngon hơn.
Nhưng ánh mắt Đông Xu vừa liếc qua thì trong chớp mắt Vương Nguyệt Hoa đã sợ.
Sở dĩ Đông Xu ôm việc nấu cơm, một là vì cơm Vương Nguyệt Hoa nấu chẳng khác gì cám heo, cho dù là người không kén ăn như Đông Xu cũng cảm thấy khó nuốt.
Một nguyên nhân khác chính là Vương Nguyệt Hoa làm cơm thì Đông Xu ăn không đủ no.
Tinh thần lực và thuật trị liệu đã bắt đầu vận chuyển trong cơ thể, bởi vì không có dịch dinh dưỡng cung ứng nên bây giờ Đông Xu có nhu cầu đồ ăn cực kỳ lớn.
Nếu để Vương Nguyệt Hoa nấu cơm thì không tới ba ngày Đông Xu sẽ phải chết đói.
Nhìn thấy Đông Xu xúc từng bát gạo lớn cho vào nồi, lại cắt củ cải và khoai tây, còn dùng một miếng mỡ to thì Vương Nguyệt Hoa che ngực lại, cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi.
“Thành thật một chút, ngày mai sẽ cho mẹ ăn thịt.” Thấy Vương Nguyệt Hoa như vậy, Đông Xu bình tĩnh nói một câu.
Ngực Vương Nguyệt Hoa càng đau hơn, đầu óc của con nhỏ tốn cơm tốn gạo này không tỉnh táo nữa rồi sao, bây giờ còn bắt đầu mê sảng à?
Buổi tối, Đông Xu vẫn ăn một chậu cơm.
Đương nhiên vẫn là lương khô.
Những người khác cũng ăn tô bự, Vương Nguyệt Hoa lại không nỡ ăn chỉ ăn chưa đến nửa chén cơm, bà ấy chuẩn bị chừa lại sáng mai thêm nước nấu thành cháo ăn tiếp.
“Sáng mai mẹ sẽ nấu cơm.” Vương Nguyệt Hoa đấu tranh tâm lý nửa ngày lúc này mới mở miệng nói.
Đông Xu không đáp lại, Vương Nguyệt Hoa cho rằng lời nói của mình có tác dụng nên vui vẻ ăn thêm hai miếng cơm.
Nhưng ăn xong bà ấy lại bắt đầu đổi ý.
Sao bà có thể lãng phí thức ăn như vậy chứ?
Vị trí của đại đội Bàn Thạch rất xa xôi, đến bây giờ mà cả thôn còn chưa được nối điện, ban đêm ở mỗi gia đình đều phải dùng đèn dầu.
Nhưng cho dù là cái này họ cũng tiếc không muốn dùng.
Trời tối thì cứ đi ngủ thôi, đỡ phải lãng phí tiền dầu hỏa.
Đông Xu ăn cơm xong cũng không vội đi ngủ, tinh thần lực và thuật trị liệu đang cần lấy lại và khi nãy còn ăn nhiều cơm như vậy, đương nhiên cần vận động cho tiêu hóa một chút.
Người trong thôn ra tản bộ không nhiều lắm, hầu hết mọi người đều ngồi ở ngoài cửa cùng với hàng xóm cách vách chuyện trò vài chuyện thú vị trong thôn, mọi người nói đến sảng khóa thì từng người về nhà nghỉ ngơi.
Ước chừng hôm nay bởi vì chuyện của Lữ Đào cho nên đề tài câu chuyện của mọi người cũng tương đối nhiều.
Đông Xu đi bộ qua lại nhìn thấy không ít nhà đang bao vây đầy người, lớn giọng nói gì đó.
Đông Xu vừa đi vừa suy ngẫm xem tâm nguyện của nguyên chủ sẽ là cái gì?
Bây giờ tuy rằng Đông Xu còn chưa nắm chắc nhưng lỡ như thất bại thì sao?
Lỡ như bản thân không đoán đúng tâm tư của cô gái nhỏ đó thì sao?
Bởi vì đang bận suy nghĩ mà Đông Xu đã đi đến mặt sau của một bụi rơm.
Cô còn đang chuẩn bị nhấc chân trở về thì kết quả lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Hình như nó phát ra từ phía bên kia đống rơm.
Đông Xu không muốn nghe tin tức sốt dẻo, nhưng vấn đề là vị trí bây giờ của cô quá xấu hổ.
Muốn rời khỏi chỗ này thì phải đi ra khỏi đống rơm, như vậy chắc chắn phải đối diện với người đang nói chuyện.
Hay không đi ra vậy?
Tin tức sốt dẻo gì đó…
Thôi, cứ nghe vậy.
“Trương Thiết Quân, tôi nói sẽ không làm bạn gái của anh nữa. Nếu anh mà còn tiếp tục dây dưa như vậy, tôi sẽ nói với đại đội trưởng là anh giở trò đồi bại với tôi.” Đây là giọng của Lữ Đào, giọng nói vừa tức vừa gấp gáp còn mang theo một chút nghẹn ngào.
Nghĩ đến số liệu dị thường, Đông Xu khẽ mỉm môi rồi dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe.
“Đào Nhi, trước đó không phải chúng ta đã nói ổn thỏa hết rồi sao? Đợi qua đợt gieo trồng vụ xuân thì sẽ đi nói với người trong nhà, anh cũng gửi thư cho người nhà rồi, bọn họ đều ủng hộ anh kết hôn ở đây. Làm sao mà gieo trồng vụ xuân còn chưa kết thúc, em đã thay đổi rồi? Vả lại hôm nay sao em lại gây chuyện với người trong nhà em chứ, bị nhiều người trong thôn nhìn thấy thật mất mặt.” Giọng nói Trương Thiết Quân hơi chói tai, lúc kích động còn có cảm giác sắp thủng lỗ tai.