Đông Xu và Lữ Đào đứng bên ngoài hóng chuyện.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lữ Đào, Đông Xu cũng xem như đã yên tâm.
Gần đây Lữ Đào đã làm bạn gái của Khương Binh, Đông Xu sợ Lữ Đào mềm lòng lại làm lành với nhà họ Lữ.
Có vài người thân là người thân nhưng có một số lại không phải.
Bọn họ không chỉ không được xem là người thân mà còn độc ác hơn cả sài lang hổ báo nữa.
Loại người thân như vậy, Đông Xu tình nguyện để Lữ Đào không có.
Bây giờ xem ra cô ta đã thực sự buông tay rồi, Đông Xu cũng có thể yên tâm.
Cô không muốn sau này anh ba của mình phải đối mặt với gia đình vợ hỏng bét như vậy.
Đàn ông nhà họ Khương đều thành thật, nếu không cũng không để cho nhà lão Vương hút máu nhiều năm như vậy mà Khương Thiết Sinh lại chẳng nói lời nào.
Nhà họ Khương tuy nghèo thật, nhưng đàn ông trong nhà đều là người thành thật.
Lữ Đào rất yên tâm về chuyện này, tuy rằng sau khi cô ta trọng sinh thì lòng dạ đã thay đổi rất nhiều nhưng Khương Binh thật sự rất tốt.
Sau khi trải qua cuộc đời đầy thống khổ và giá lạnh nhiều năm như vậy, sự xuất hiện của Khương Binh giống như một tia nắng ấm áp khiến cho cuộc đời của Lữ Đào tươi sáng hơn.
Khương Binh sẽ không nói lời âu yếm đường mật được như Trương Thiết Quân, cũng sẽ không tập trung tinh thần đi thể hiện bản thân.
Loại người như Khương Binh, chính là một chàng trai hàm hậu, người ta nói cái gì thì là cái đó, người ta bảo làm cái gì là làm cái đó.
Nghĩ đến Khương Binh, Lữ Đào lại cảm thấy mặt dần ửng đỏ lên, tim cũng bắt đầu đập nhanh.
Kiếp trước cô ta cho rằng gặp được Trương Thiết Quân chính là gặp được tình yêu của đời mình.
Nhưng kết quả thế nào?
Cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Là ác mộng mà cô ta cứ ngỡ là mộng đẹp mà thôi.
Ngẫm lại những cảm xúc rung động của kiếp trước đều do chính mình tưởng tượng ra.
Nhưng nó lại hoàn toàn không giống kiếp này.
Cô ta rung động là bởi vì Khương Binh sẽ bận trước bận sau vì cô.
Lúc Lữ Đào tạm thời không định xây nhà khác, đại đội trưởng Tôn cũng thông cảm cho sự khó khăn của mẹ con cô nên cho các cô cứ ở đó trước.
Lữ Đào chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà Khương Binh lại đi thẳng lên núi kéo rất nhiều gỗ để chuẩn bị thay nóc nhà cho cô ta.
Từ trước là nhà tranh nên nóc nhà không kín, gió thổi hay mưa rơi đều sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sinh hoạt trong nhà.
Khương Binh chuẩn bị thay nóc nhà cho Lữ Đào.
Cánh rừng được nuôi trồng trong thôn không được chặt, nên anh ấy đã leo lên núi đốn về.
Điều này đã khiến mắt của Lữ Đào đều cảm thấy cay cay, nói không cảm động là giả.
Bản thân chỉ thuận miệng nói thôi, vậy mà Khương Binh lại ghi tạc vào lòng.
Gần đây trong ruộng cũng rất bận rộn, mầm nên mọc thì đã sớm mọc lên rất cao. Mầm ra rồi, thì nước và độ phì nhiêu cũng phải được thêm vào.
Trong ruộng rất bận, nên Lữ Đào cũng phải xuống ruộng theo.
Khương Binh luôn có thể nhanh chóng hoàn thành xong công việc của mình sau đó chạy đến giúp Lữ Đào một chút.
Sau khi trải qua tình yêu nồng nhiệt và bồng bột với Trương Thiết Quân, Lữ Đào tựa hồ càng thích tình yêu đơn sơ giản dị và yên ắng nhưng đong đầy những chân thành của Khương Binh.
“Anh ba tôi tới rồi kìa.” Thấy Khương Binh vừa từ ruộng trở về, Đông Xu đụng bả vai phải Lữ Đào một cái.
Lữ Đào lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, sau đó chạy nhanh đến chỗ Khương Binh.
Nhà họ Khương không ghét bỏ xuất thân gia đình cô ta không tốt, nên bây giờ trong lòng Lữ Đào cũng thả lỏng hơn nhiều.
Quan trọng nhất là đậu nành và cao lương linh tinh trong không gian của mình, chỉ hai ngày nữa là có thể thu hoạch.
Thật ra có thể lấy một ít cho Khương Binh.
Gần đây trong ruộng bận quá, Khương Binh mệt đến gầy xọp hẳn đi.
Lữ Đào cũng không nhịn được mà đau lòng.
Nhà họ Lữ còn đang tưng bừng, nhưng Đông Xu lại không có tâm tư đi hóng chuyện.
Thời tiết càng lúc càng nóng, thịt kho còn đỡ bởi vì gia vị nặng cho nên dọc đường đi đến thị trấn chắc sẽ không dễ bị hư.
Có điều nóng thêm chút nữa thì rất khó nói.
Thật ra điểm tâm cũng xem như dễ cất giữ.
Vì bán điểm tâm mà Đông Xu còn tận tay làm một quầy có bốn tấm ván nhỏ, trên mỗi tấm bày một mảnh vải cũ, đảm bảo vệ sinh sạch sẽ.
Một tầng có thể đặt hai mươi cái điểm tâm, bốn tầng chính là tám mươi cái, tổng cộng có thể bán được hơn sáu đồng. Một tháng bán ba lần, vậy là gần hai mươi đồng.
Tiền lời thịt kho thì khoảng chừng bốn mươi đồng một tháng.
Hai cái cộng lại cũng xấp xỉ sáu mươi đồng.
Chi phí hao tổn điểm tâm thật ra rất cao, đậu xanh và bột mì còn có một số lượng vừa phải đường trắng, đường trắng không thể cho quá ít nếu không con nít không thích ăn.
Bởi vì cho thêm đường trắng cho nên phí hao tổn điểm tâm ước chừng năm đến sáu xu.
Thế nên thật ra tiền lời điểm tâm không cao, còn thịt kho kỳ thật chi phí tổn hại cũng rất cao.
Đương nhiên, cái này là lấy tiền đề mình đi mua thịt lợn.
Vì bớt đi chi phí tổn hại mà Đông Xu còn lên núi bắt con mang rừng, thịt của loài động vật này rất ngon.
Để tránh việc mình ăn sạch đỉnh núi, Đông Xu còn đi sang núi của các thôn lân cận.
Gần hai tháng này, cô cũng bắt được không ít con mang.
Bởi vì vậy mà chi phí hao tổn không cao, nên tiền lời cũng không tồi.
Trong khoảng thời gian hơn hai tháng này Đông Xu đã thu vào hơn một trăm đồng.
Nhưng không nhiều phiếu lắm.
Thịt kho và điểm tâm đều không cần phiếu, phiếu trong tay của Đông Xu cũng là do đôi khi cô bán mấy món hoang dã mà có được. Nhưng hầu hết đều đổi thành phiếu đường, vì làm món điểm tâm.
Gần nhất bên cạnh trường học đã xuất hiện vài người bắt chước cô làm điểm tâm.
Thứ này không yêu cầu kỹ thuật cao, tuy rằng bây giờ đối phương còn chưa sờ được chính xác cách làm nên chỉ giả vờ chưng cho giống thôi.
Nhưng thời gian lâu rồi thì ước chừng người ta cũng biết cách.
Điểm tâm của Đông Xu không phải chưng.
Mà là nướng lò.
Vì chuyện này, Đông Xu còn làm hẳn một cái lò nướng trong sân nhà mình.
Chi phí hao tổn cho điểm tâm quá cao, tiền lời lại ít. Trước đó là do Đông Xu thiếu tiền lại không có cách khác, nhưng thật ra có thể đăng lên nhật báo kiếm tiền.
Có điều bây giờ Đông Xu đã có chút vốn liếng rồi, nên cô quyết định đổi cái khác để kiếm chút tiền.
Nhưng thịt kho lại có thể giữ lại, nhưng cũng không định làm lâu dài.
Mấy ngày gần đây Lữ Đào không phải lên núi hái rau dại thì cũng là đi đào mầm non.
Một mặt là do nhánh cây đã càng ngày càng xanh, chồi non đã ít đi.
Còn về lý do khác thì dựa theo phân tích của Đông Xu, đồ trong dị không gian của Lữ Đào có lẽ đã tới lúc thu hoạch rồi.
Trước đó Lữ Đào có nói qua, vào khoảng tháng năm thì cô ta sẽ còn thứ khác có thể thu hoạch.
Đông Xu vẫn còn nhớ, tuy rằng tạm thời cô vẫn không phân tích được lý do vì sao thời kỳ thu hoạch của thực vật trong dị không gian sẽ có chênh lệch lớn như vậy?
Song cẩn thận ngẫm lại thì giống như phần thưởng đầu tiên, khẳng định sẽ rất đáng kinh ngạc.
Ví dụ như chỉ một đêm đã chín cây?
Đông Xu phân tích thời gian, đống bắp của Lữ Đào cơ bản là chỉ trong vòng một đến hai ngày đã chín.
Nếu không phải một đêm đã chín thì những hạt giống vừa bị mất hôm trước thì hôm sau Lữ Đào đã có bắp chín làm sao có thể giải thích chứ.
Còn những hạt giống sau đó vẫn không có động tĩnh gì, có thể bởi vì sau khi sử dụng phần thưởng lần đầu rồi thì mọi thứ đã khôi phục lại bình thường .
Song dị không gian vẫn có tốc độ tăng trưởng nhanh hơn nhiều so với bình thường.
Chu kỳ hai tháng đã chín cây, đã tăng nhanh gấp hai lần tốc độ sinh trưởng trong ruộng.
Cây trồng trong ruộng phải chờ đến tháng bảy mới có thể bắt đầu thu hoạch cây vụ hè, đó cũng xem như là nhóm thu hoạch đầu tiên.
Gần nhất Lữ Đào có hàng mới nên chắc sẽ không lo việc kiếm tiền.
Đông Xu lại phải cẩn thận suy ngẫm xem mình nên đổi lại bán cái gì để kiếm tiền.
“Điềm Điềm.” Ngay lúc Đông Xu đang tự hỏi thì đột nhiên đằng sau có người gọi cô.
Đông Xu quay đầu lại thì kết quả lại thấy một bó hoa dại chợt xuất hiện trước mặt mình.
“Tặng cho em.” Ở đằng sau bó hoa dại chính Hàn Chiêu đang mỉm cười rạng rỡ nói.
Bây giờ là vào mùa hoa dại nở, chúng bắt đầu nở đầy trên núi, sau khi Hàn Chiêu tan làm thì đến dưới chân núi chọn mấy đóa hoa đẹp bó thành một bó to định mang đến nhà họ Khương.
Nhưng từ xa xa đã nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của một cô gái, không cần nhìn kỹ anh cũng biết đó là Đông Xu.