Đông Xu trước tiên kiểm tra nhiệt độ trán của Lữ Đào.
Có chút nóng.
Chắc là do miệng vết thương gặp mưa nên bị nhiễm trùng phát sốt.
Nhưng hiện nay điều kiện y tế còn quá hạn chế.
Cũng không biết Khương Binh có thể gọi được bác sĩ đến hay không.
Dù sao cũng trễ vậy rồi, người ta có thể không muốn đến.
Không có bác sĩ để che dấu, Đông Xu cũng không thể dùng trị liệu thuật được.
Vì không thể giải thích được.
“Đun chút nước ấm.”
Đông Xu quyết định sử dụng phương pháp vật lý để khử trùng vết thương của Lữ Đào.
Kết quả nói xong, Đông Xu vẫn không nghe được câu trả lời, Chu Tiểu Thảo đỏ mặt đứng đó, xoắn xuýt một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Nha nhỏ giọng nói:
“Trong nhà không có đồ gì hết, buổi tối cũng chỉ có ăn gạo sống thôi."
Ăn sống?
Đông Xu hoảng sợ.
Nhưng sau đó mới phản ứng lại.
Ngôi nhà cũ này đã lâu không có người ở, nồi niêu gì cũng đã sớm không còn, không biết đã bị Tôn đại đội trưởng cho nhà ai rồi.
Tất nhiên trong nhà cũng không có đồ dùng nhà bếp.
“Cháu sẽ tìm cách.”
Đông Xu chậm rãi dùng trị liệu thuật, cố gắng làm Lữ Đào cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không chữa hết bệnh hoàn toàn, nhưng giúp cô ấy không bị bệnh đến mức nghiêm trọng, Đông Xu vẫn làm được.
Nhìn thấy sắc mặt Lữ Đào tốt hơn một chút, Đông Xu lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa phùn, khoảng cách từ nhà mình đến ngôi nhà tranh này không xa, nhưng đường khó đi cứ phải bước cao bước thấp đi làm Đông Xu cảm thấy phiền toái.
Quan trọng nhất là lãng phí thời gian, cô nhìn ra xa một chút.
Ở phía tây trừ bỏ ngôi nhà tranh này, thì chính là ngôi nhà của mấy thanh niên trong thành là gần nhất.
Nghĩ đến gần đây những thanh niên trí thức này cũng làm việc với mình, nhìn thấy nơi đó vẫn còn ánh đèn, vừa thấy chính là có người còn chưa ngủ.
Đông Xu thậm chí không nghĩ gì, trực tiếp sải bước đi qua.
Kết quả đến gần mới nhận ra ánh đèn kia là bên khu ký túc xá nam trí thức.
Cảnh tượng này có hơi gượng gạo.
Đông Xu đương nhiên không quan tâm những điều này, nhưng cô cũng phải vì thanh danh của nguyên chủ mà lo lắng một chút.
Còn có cha mẹ và các anh trai nữa.
Do dự một chút, Đông Xu mới qua gõ cửa.
So với thanh danh, mạng người vẫn quan trọng hơn.
Dù sao trên người Lữ Đào có bí mật, cô vẫn chưa hiểu rõ.
Cô ta cứ như vậy mà chết, thật sự có chút đáng tiếc.
Trong phòng Hàn Chiêu có năm người ở, năm chàng trai ở trên một giường, vào mùa đông thì còn tốt, nhưng vào mùa hè thì lại rất nóng.
Nhưng với điều kiện trong thôn này, bọn họ cũng không có cách nào.
Nhưng cho dù đã về nông thôn, bọn họ vẫn vô cùng khát vọng tri thức.
Cho nên, lúc này đang thắp đèn đọc sách.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Chiêu vừa đứng dậy uống nước đi đến cửa thấp giọng hỏi:
“Ai?”
Có một số cô gái không có việc gì lại đến gõ cửa muốn làm bậy, trong phòng đều là người đứng đắn, không có tâm tư nói chuyện yêu đương gì với bọn họ.
Bọn họ cũng không phải không biết chủ ý của những cô gái đó là gì.
Cũng chỉ là muốn tìm người hợp tác, giúp đỡ làm việc thôi.
“Khương Điềm Điềm, tìm người mượn diêm, không cần các anh đi ra, chỉ cần hé cửa đưa cho tôi là được, cảm ơn.”
Đông Xu vô cùng thẳng thắn nói.
Đồ dùng để nấu nước, Đông Xu có thể đối phó được, lấy cái bình thủy ở nhà đến là được.
Nhưng cô quên mang theo diêm.
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng Hàn Chiêu lại rung động, cả người không thể hiểu được bỗng hơi mất tự nhiên.
Nhưng đối phương lại nói chuyện vô cùng thẳng thắn và ngắn gọn.
Thậm chí không khiến bọn họ suy nghĩ nhiều, người ta đều đã nói không cần mở cửa chỉ cần hé cửa đưa đồ ra là được.
Vài người khác cũng không phải người xấu, chỉ cần cô gái đó không có ý đồ gì với bọn họ là được.
“Diêm ở trên bàn, lão Hàn anh mau đưa đi, bên ngoài còn đang mưa, lấy túi ni lông bọc lại một chút.”
Một thanh niên khác ngẩng đầu nói.
Khương Điềm Điềm trắng xinh, trong thôn có rất nhiều người thích cô ấy.
Chẳng sợ điều kiện gia đình lão Khương không tốt, nhưng không nhiều người để ý lắm, thanh niên trí thức trong thành cũng có mấy người thích cô ấy.
Đôi khi còn thấy đáng tiếc, Khương Điềm Điềm sao có thể là cô gái nông thôn chứ?
Vì ấn tượng tốt cho nên những người này cũng nguyện ý cho mượn diêm.
Tuy rằng diêm cũng không rẻ.
“Ừ.”
Hàn Chiêu kiềm chế ngọn lửa chợt hiện lên trong lòng mình, đến cạnh bàn lấy diêm, lại lấy một mảnh ni lông rách nát trong góc bọc thành túi đơn giản.
Đông Xu nói hé cửa là được, Hàn Chiêu trong lòng có chút không tự nhiên, cuối cùng anh vẫn mở cửa.
“Không cần mở cửa, trời đang mưa, ban đêm rất lạnh, các anh có thể bị lạnh cho nên vẫn mau trở về thôi. Tôi ở nhà thím Chu, sáng mai mang trả cho các anh.”
Đông Xu giải thích xong nguyên nhân mình mượn diêm và hẹn ngày mai trả lại xong thì quay lưng rời đi.
Bóng lưng thẳng tiêu sái cứ thế khuất dần.
Giống như lúc chạng vạng ấy, cô cũng đưa lưng về phía anh như vậy.
Lúc này Hàn Chiêu không khỏi hoài nghi bản thân.
Bây giờ anh đã kém hấp dẫn đến như vậy sao?
Anh nhớ rõ trong thôn cso rất nhiều cô gái thích anh, sao Khương Điềm Điềm lại đến liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn chứ.
Hơn nữa mọi chuyện đều nói rõ ràng như vậy, ranh giới đều phân quá rõ ràng.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Chiêu có chút khó chịu.
Nhưng mà không ai hiểu cho anh.
Sợ ngoài nhà gió lạnh thổi vào, Hàn Chiêu chỉ có thể nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng quay về đọc sách anh lại không có tâm tư gì để đọc nữa.
Xong vụ xuân, có thể thư thái một đoạn thời gian, nhóm thanh niên trí thức lúc này mới có thời gian đọc sách.
Luôn ôm hy vọng có thể trở lại thành phố, không thể để việc làm nông ma diệt đi tinh thần chiến đấu của mình được.
Cho nên, thỉnh thoảng vẫn cầm sách lên nhắc nhở bản thân đang ở nơi nào.
Nếu là vụ xuân hoặc vụ hè, vụ thu, mệt nhọc muốn chết ai còn tâm tư đâu mà đọc sách?
Nhưng buổi tối hôm nay Hàn Chiêu làm sao cũng đọc không vô.
Trước mắt cứ hiện lên bóng lưng thẳng tắp kia.
Lưng của cô gái nhỏ kia rất thẳng, thậm chí còn thẳng hơn cả bọn con trai bọn họ.
Một trang sách cả đêm cũng không đọc xong, Hàn Chiêu cúi đầu, trước mắt sẽ hiện lên bóng dáng của Đông Xu, vừa nhìn sách là lại thấy như vậy.
Cuối cùng anh chỉ có thể ném sách qua một bên mà đi ngủ.
Kết quả một đêm này, Hàn Chiêu nhiều năm vô dục vô cầu lại nằm mơ một giấc mộng không thể nói nên lời....
Khương Binh ăn nói vụng về, hơn nữa cũng đã quá khuya, bác sĩ không đến, trạm y tế cũng không mở cửa.
Cuối cùng chỉ có thể bất lực trở về.
Cũng may là Vương Nguyệt Hoa phản ứng nhanh, đi đến nhà Tôn đại đội trưởng mượn hai lượng rượu về, rồi bảo Khương Binh mang rượu đi đến nhà Lữ Đào.
Đông Xu đầu tiên là dùng một cái ấm đun nước nóng lau người cho Lữ Đào một lần.
Sau đó lại đun rượu ấm, một lần nữa lau lại miệng viết thương, rồi lại lau người.
Hai lượng rượu, cẩn thận dùng cuối cùng cũng đủ dùng.
Sau đó lại bảo Khương Binh đem cái khăn mặt cũ trong nhà đến, không ngừng chườm lạnh cho Lữ Đào.
Trằn trọc suốt đêm, hơn nữa còn có Đông Xu âm thầm dùng trị liệu thuật.
Lữ Đào cuối cùng cũng thành công hạ sốt.
Hơn nữa miệng vết thương cũng không dữ tợn như trước.
“Cảm ơn cháu, Điềm Điềm, cảm ơn cháu.”
Chu Tiểu Thảo cả đêm trừ bỏ nhóm lửa đưa đồ này nọ, cũng không giúp được gì, sau khi biết Lữ Đào hạ sốt thì vội dập đầu cảm tạ Đông Xu.
Đại lễ như vậy, Đông Xu nhận nổi nhưng Đông Xu sợ nguyên chủ chịu không nổi a.
Cho nên xua tay, bảo Chu Tiểu Thảo mau đứng dậy.