Vành mắt Lữ Đào có chút đỏ lên, cô ấy khó khăn ừ một tiếng, lại nói một câu cảm ơn.
Hai người lặng lẽ trao đổi lương thực.
Lúc Đông Xu bảo Vương Nguyệt Hoa lấy túi đựng gạo, Vương Nguyệt Hoa sắp khóc luôn rồi.
Trong nhà hiện giờ quyền uy nhất là Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa thật sự rất sợ đứa con gái này.
Cho nên bảo lấy gạo thì lấy gạo thôi.
Kết quả, Đông Xu ôm túi gạo ra ngoài không bao lâu lại trở về.
Trong tay cô ôm một cái sọt, bên trên có một mảnh vải rách che đậy, bên trong chứa gì đó nhìn thấy nó phình lên.
Vương Nguyệt Hoa không hỏi chỉ đứng một bên chờ.
Đứa con gái này của bà, hiện giờ bà không dám chọc nó đâu.
Bảo bà ăn vạ khóc lóc với người khác bà còn làm được, bà hoàn toàn không sợ.
Nhưng đối mặt với đứa con gái này?
Không được, không được!
“Ôi má ơi!”
Chờ tới lúc Đông Xu xốc tấm vải lên, lộ ra bên trong đầy những trái bắp tươi mới, Vương Nguyệt Hoa kinh ngạc la lên.
Bà nghĩ lại đây là mẻ bắp mới cho nên bà vội vàng nhìn trước nhìn sau cửa nhà mình, nhìn xem cửa đóng kỹ chưa.
“Con, con gái à.”
Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức nói không nên lời, nghĩ kéo tay Đông Xu hỏi một chút lại không dám.
Trong lòng bà gấp gáp mà Đông Xu lại không nói cho bà biết, cuối cùng chỉ có thể về phòng.
Gọi chồng với con trai mình tới.
Một nhà bốn người ngồi đối diện với sọt bắp, trừng mắt nhìn.
“Nhìn đủ chưa?”
Thấy người một nhà nhìn chằm chằm mấy trái bắp, thiếu nhìn cho thủng luôn mấy trái bắp, Đông Xu lạnh giọng hỏi.
Vừa nghe cô lên tiếng, cả nhà đều bỗng đứng nghiêm dậy, như mấy binh lính chờ đội trưởng đến kiểm duyệt vậy.
Tuy lạnh nhạt như Đông Xu, nhưng khi thấy một màn, cô cũng nhịn không được mà cong môi cười.
Kỳ thật thấy người nhà họ như bây giờ khá tốt.
Trừ bỏ Vương Nguyệt Hoa trước đó thích gây chuyện, còn có ba người đàn ông trong nhà này tính tình quá lạnh nhạt ra.
Ước chừng đó là thói quen.
Thói quen từ tổ tiên truyền xuống.
Từ từ thay đổi, đến bây giờ thì thuận mắt hơn nhiều.
“Xem đủ rồi.”
Hai người đàn ông ăn nói vụng về cũng ít nói, cuối cùng chỉ vẫn là Vương Nguyệt Hoa xem sắc mặt Đông Xu mà trả lời.
“Ừ, xem đủ rồi thì thu dọn một chút, nấu hết đi. Mấy ngày tới đồ ăn chính là những cái này, cẩn thận ăn nói một chút, đừng có ra ngoài nói bậy bạ.”
Đông Xu cũng không có biện pháp giải thích vì sao mới vụ xuân đã có đống bắp mới mẻ này.
Nhưng Đông Xu có thể dùng vũ lực để trấn áp nhà mình, làm bọn họ không dám nói bậy ra ngoài.
“Được.”
Vương Nguyệt Hoa gật đầu, hai cha con kia cũng gật đầu nhưng không nói gì.
Đông Xu cũng không trông cậy bọn họ nói chuyện.
Giúp Vương Nguyệt Hoa làm cơm chiều.
Hôm nay không ăn cơm, mà là ăn bắp.
Đồ ăn tươi mới, dù chỉ đơn giản là hấp một chút nhưng cũng ăn vô cùng ngon.
Lương thực trong thôn thực quý giá, mảnh đất cạnh nhà dù có trồng hai bên đều là bắp, thì chờ chín rồi cũng chỉ có tách hạt cất lại từ từ ăn, chứ làm gì có ai ăn bắp mới hành động phá của như vậy đâu?
Nhưng mà nhiều như vậy, nếu không hấp, thì để lâu rồi nói không chừng bắp đều bị mốc meo hết.
Đây là Đông Xu nói.
Vương Nguyệt Hoa không dám cãi lại.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy, con gái mình quả thực là tiểu tiên nữ.
Có thể cho bà ta vào mùa xuân mà được ăn bắp mới, đây không phải tiên nữ thì là gì?
Kể từ đó, bà ấy càng kiên định quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với nhà mẹ đẻ.
Chỉ có cách xa nhà mẹ, tiểu tiên nữ mới cho lương thực ăn.
Logic như vậy không thành vấn đề.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Đông Xu ngồi trước cửa sổ ngắm mưa một lát, còn chưa buồn ngủ thì có người tìm đến cửa.
Vương Nguyệt Hoa vừa mở cửa ra đã bị Chu Tiểu Thảo dọa sợ.
Chu Tiểu Thảo cả người ướt đẫm nước mưa, đang quỳ cầu xin Vương Nguyệt Hoa.
“Chị ơi, chị cứu Đào nhà em đi, cầu xin chị cứu Đào nhà em với.”
Chu Tiểu Thảo sau khi vào, ăn nói lộn xộn, bà ta cứ dập đầu van xin Vương Nguyệt Hoa.
Thật sự dọa sợ Vương Nguyệt Hoa.
Đông Xu nghe thấy có động tĩnh đi ra xem.
Thấy Chu Tiểu Thảo đang quỳ dưới đất, cô cũng hoảng sợ.
Đông Xu lạnh giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Có thể bởi vì giọng cô quá lạnh lùng, cho nên khiến Chu Tiểu Thảo còn đang điên cuồng trở nên bình tĩnh lại một chút.
Chu Tiểu Thảo nhìn Đông Xu, vội vàng chạy đến dập đầu van xin Đông Xu:
“Điềm Điềm, xin cháu cứu Đào nhà thím đi, ban ngày nó ăn đánh bị thương, còn mắc mưa cho nên bây giờ phát sốt rồi, thím không có cách nào, thím không có bản lĩnh gì…”
Chu Tiểu Thảo đang nói thì khóc, bà ta vừa khóc còn vừa tự đánh mình.
Đông Xu thật sự là người vô cùng lạnh nhạt.
Đại khái do nhiều năm ở trên chiến trường thấy quá nhiều chuyện sinh tử đi.
Cho nên khiến Đông Xu cũng không xem trọng chuyện sống chết lắm.
Sinh mệnh mà cô coi trọng, là sinh mệnh của các binh lính của mình, đồng dạng. Đông Xu cũng xem nhẹ sinh mệnh, đó là xem nhẹ sinh mệnh của kẻ địch.
Đối với Lữ Đào, bởi vì tò mò, cho nên cô cũng nguyện ý duỗi tay viện trợ một chút, đương nhiên giúp đỡ cũng trong phạm vi năng lực của cô thôi.
Nếu vượt quá thì Đông Xu lạnh nhạt tỏ vẻ bản thân cô bất lực.
Giống như chuyện Lữ Đào phát sốt này, Chu Tiểu Thảo vốn nên làm là đến trạm y tế trong thôn, tìm bác sĩ.
Đông Xu thậm chí nguyện ý bình tĩnh nói cho đối phương, nhà bác sĩ ở đâu, Lữ Đào đến trạm y tế còn có thuốc trị hết bệnh.
Nhưng cô sẽ không ra tay.
Chỉ là lúc này đối mặt với Chu Tiểu Thảo, đối mặt với tình thương to lớn của người mẹ này, lời nói lạnh nhạt Đông Xu nói không ra được.
Ước chừng do huyết mạch tình thân, đã xúc động đến Đông Xu.
Nhìn Chu Tiểu Thảo như bây giờ, khiến cô nhớ đến khi anh mình bị thương, mẹ cô cũng gần như phát điên cứ nhốt mình trong phòng nghiên cứu nỗ lực tìm cách cứu anh hai.
Cuối cùng còn té xỉu trên đài thực nghiệm, phải trở về tĩnh dưỡng hai tháng mới khôi phục.
Tuy rằng Chu Tiểu Thảo và mẹ cô có thân phận khác nhau, nhưng hai người lại có vài điểm giống nhau khiến Đông Xu xúc động.
Vốn dĩ sẽ chỉ lạnh nhạt đối đãi, nhưng hiện giờ, cô thở dài một tiếng rồi bảo Vương Nguyệt Hoa gọi Khương Binh đến.
“Ừ, ừ.”
Vương Nguyệt Hoa cũng không hiểu chuyện gì, chỉ vội gọi Khương Binh đến.
Khương Binh còn đang mơ hồ thì đã bị kéo đến.
“Đi trạm y tế gọi người đến đi, hỏi thử xem họ có thuốc hạ sốt không, nếu không có thì đi tìm bác sĩ Lưu hỏi xem ông ấy có thảo dược gì dùng được không.”
Đông Xu bình tĩnh an bài, đồng thời đỡ Chu Tiểu Thảo đứng dậy.
“Trong nhà nấu nước cho con, còn có lấy chút bắp hấp, không cần nhiều một chén là được, đem theo chút muối nữa.”
An bài cho Khương Binh xong, cô lại an bài chuyện cho Vương Nguyệt Hoa.
Vương Nguyệt Hoa cũng không biết chuyện gì, chỉ cứng nhắc làm theo.
Chờ Đông Xu với Chu Tiểu Thảo rời đi, lúc này Vương Nguyệt Hoa mới vỗ đùi, ai da một tiếng:
“Bắp của tôi a!”
Mấy hạt bắp kia, ngày thường bà chỉ cho chồng với con trai ăn một chút thôi, bản thân còn tiếc nuối không đụng vô, bây giờ Đông Xu cầm đi cho người ta rồi.
Hiện giờ trong thôn, nhà có điện vẫn rất ít, chỉ có mấy nhà ở đầu thôn đông mới có, còn lại cũng không ai nỡ kéo dây điện.
Trong thôn quá tối, Đông Xu cứ cẩn thận đi theo Chu Tiểu Thảo về căn nhà tranh.
Căn nhà tam phòng, có một phòng bị mưa dột, ba chị em chỉ có thể cùng nhau ở gian phòng phía tây, hai đứa nhỏ ngồi một bên giường, Lữ Đào thì nằm ngay đầu giường đất.