Sau vụ xuân, sẽ có một đoạn thời gian rảnh rỗi.
Tuy rằng còn phải làm việc bên lâm trường, nhưng so sánh với làm ruộng, vẫn là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, Đông Xu mới dám làm Khương Binh đi theo mình thức một đêm.
Chờ đến buổi sáng Lữ Đào hạ sốt rồi, Đông Xu chuẩn bị cùng Khương Binh về nhà.
Chu Tiểu Thảo vốn còn nghĩ giữ bọn họ lại ăn cơm.
Nhưng nghĩ đến, trong nhà lương thực vẫn là mượn của nhà họ Khương, nhà mình cũng không có dụng cụ để nấu cơm.
Cuối cùng ngập ngừng vài tiếng, rồi bà cũng không nói gì.
“Phỏng chừng đến sáng Lữ Đào sẽ tỉnh lại, chờ cô ấy khỏe lại rồi, thì thím bảo Nhị Nha hoặc Tam Nha đến nhà tìm cháu, cháu có việc nhỏ muốn nói với cô ấy." Đông Xu trước khi đi dặn dò Chu Tiểu Thảo vài câu.
Tình trạng hiện tại của mấy mẹ con Chu Tiểu Thảo, nếu không nghĩ chút biện pháp cải thiện, thì căn bản sống không nổi.
Trong tay Lữ Đào khẳng định còn có bắp mới.
Mấy thứ đó nếu ở trong thôn đổi lương thực sẽ gây chú ý rất lớn, hơn nữa đổi không được giá cao.
Còn không bằng mang vào thị trấn đổi thử xem.
Hiện giờ chính sách không nghiêm, thị trấn còn có mấy cái chợ trời, mọi người sẽ thật cẩn thận đi nơi đó, lén giao dịch.
Chỉ cần không quá nổi bật, trao đổi nho nhỏ, sẽ không có người nào để ý.
Hoàn cảnh bây giờ của mẹ con Chu Tiểu Thảo quá kém, có thể thay đổi được hay không, toàn dựa vào Lữ Đào quyết định thế nào.
Đông Xu trước khi rời đi, còn cho Chu Tiểu Thảo dùng ấm nước nhà mình để nấu cháo.
Cũng may ấm đủ lớn, tuy rằng nấu cơm cho vài người ăn thì có chút không đủ, nhưng cũng vẫn đủ dùng một chút.
Nếu mình không lấy cái này tới, hai cô bé kia còn phải ăn gạo sống.
Hai đứa em gái của Lữ Đào, một đứa mười bốn tuổi, một đứa mười hai tuổi, đều còn nhỏ, nhưng cả hai cô bé đều gầy gọc cứ ăn lương khô mãi làm sao được?
Cho nên, cô bảo Chu Tiểu Thảo nấu thức ăn. Còn Đông Xu lúc này đi trả que diêm.
Trên đường gặp một thím nhà Tôn đại đội trưởng, Đông Xu thấy trên tay thím ấy cầm vài bộ quần áo cũ, còn có một túi lương thực nhỏ.
Đông Xu chào hỏi thím ấy, rồi đi đến nơi của các thanh niên trí thức ở.
Ra lấy diêm là một người khác trong ký túc xá .
Đông Xu cũng không xa lạ, mà đưa que diêm đưa cho anh ta, sau đó cùng Khương Binh về nhà.
Hàn Chiêu ở trong phòng, âm thầm quan sát.
Sáng nay tỉnh dậy anh phát hiện mình mộng xuân, lại còn để lại chứng cứ phạm tội, thế nên anh không dám gặp mặt Đông Xu.
Vì vậy khi nghe nói Đông Xu tới, hắn vội làm bộ ở trong phòng tìm đồ tránh đi.
Nhưng mà bây giờ thấy Đông Xu không chút nào để ý rời đi, trong lòng không khỏi lại có chút buồn bã mất mát.
Mà chuyện này, Đông Xu hoàn toàn không biết gì.
Trước đó Đông Xu bắt được một con lợn rừng, được Tôn đại đội trưởng bầu thành anh hùng trừ hại, được tặng một cái ấm đun nước mới.
Tuy rằng ấm hơi nhỏ, nhưng cũng dùng tốt.
Cho nên cái ấm cũ kia tạm thời cho nhà Lữ Đào mượn dùng, trong nhà cũng không bị chậm trễ.
Vương Nguyệt Hoa hiện tại đã trở thành người mẹ phật hệ, chỉ cần con gái không mỉm cười lạnh lùng nhìn cô ta, thì cô đã cảm thấy sinh hoạt quả thực quá tốt đẹp.
Cho nên con bé thích làm gì mặc kệ thôi.
Cơm sáng vẫn là bắp.
Mấy ngày tiếp theo khẳng định đều là ăn bắp cả.
Nếu không ăn hết thì sẽ bị hư.
Mưa suốt một đêm rốt cuộc cũng tạnh.
Ánh nắng ngày xuân, chỉ hơi ấm, còn không xem như quá gắt.
Khương Thiết Sinh và Khương Binh ăn cơm sáng, sau đó chuẩn bị chờ đại đội trưởng thổi còi.
Hôm nay hẳn là đi lâm trường làm việc.
“Anh ba, nếu anh cảm thấy không thoải mái, thì về nhà nghỉ ngơi, không thiếu chút công điểm này đâu.”
Đông Xu không nghĩ người trong nhà quá mệt nhọc, cho nên thấy sắc mặt Khương Binh có chút mệt mỏi, không quá yên tâm nói một câu.
“Không sao đâu.”
Khương Binh sao chịu bỏ công điểm, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng nhờ tuổi còn trẻ, thân thể cũng còn xem như tốt.
Đông Xu vẫn không yên tâm, quay đầu tìm Vương Nguyệt Hoa.
Vương Nguyệt Hoa: “…”
Vương Nguyệt Hoa thầm nghĩ: ‘Có chuyện gì thì nói chứ đừng dùng vẻ mặt đó nhìn mẹ chứ. Muốn mạng thì tới lấy là được, luôn dùng ánh mắt tử thần đó nhìn chằm chằm ai mà chịu nổi?’
“Trong nhà còn có hai cái trứng gà phải không? Lấy ra nấu hết đi, con mang cho anh ăn.”
Đông Xu nhớ tới ngày hôm qua thấy trong tủ chén còn có hai cái trứng gà mới đẻ, nên bảo Vương Nguyệt Hoa nấu.
“Ừ.”
Vương Nguyệt Hoa không chút do dự nào, nhanh nhẹn đi nấu trứng.
Hai cha con: “…”
Hai người cứ cảm thấy không khí trong nhà cứ kỳ quái thế nào.
Nếu là trước đó, Vương Nguyệt Hoa làm gì dám ăn chỉ có để dành trứng để đổi phiếu thôi?
Muốn trứng gà cũng giống như muốn mạng của bà ta vậy.
Đương nhiên, lúc nhà mẹ đẻ bà tới đòi trứng gà, thì Vương Nguyệt Hoa có thể đến tính mạng của mình cũng đem cho.
Hiện giờ nhìn hình ảnh trước mắt, Khương Binh thậm chí có chút hoảng hốt.
Mãi cho đến khi cầm hai cái trứng luộc ra cửa, Khương Binh cũng chưa tỉnh táo lại.
Nhưng anh không giỏi ăn nói, suy nghĩ nửa ngày, lúc này anh mới nhỏ giọng hỏi Khương Thiết Sinh:
“Mẹ vậy...... Bình thường sao?”
Khương Thiết Sinh cũng không xác định:
“Không, không biết.”
Buổi sáng Đông Xu ăn bốn trái bắp, Vương Nguyệt Hoa cũng bình tĩnh phật hệ, thậm chí còn cười hỏi có đủ ăn hay không.
“Dạ, no rồi.”
Đông Xu nhàn nhạt trả lời, sau đó đi đến trước tủ chén, cẩn thận nghiên cứu gia vị trong nhà.
Vương Nguyệt Hoa tiếp tục phật hệ, làm bộ không nhìn thấy.
Xem qua loa mấy món gia vị có trong nhà, sau đó Đông Xu đi về phòng mình thay một bộ quần áo.
Thuận tiện lấy nước lạnh, đến gian phòng phía tây lau người một chút.
Thấy vậy Vương Nguyệt Hoa sợ hãi la lên:
“Điềm Điềm à, mẹ nấu nước ấm cho con nha?”
Vương Nguyệt Hoa sợ con gái mình bị cái gì kích thích rồi. Giờ là mùa xuân lại lấy nước lạnh lau mình, không muốn sống nữa sao?
“Không cần.”
Giọng Đông Xu thực lãnh đạm, chỉ mất một lúc là lau mình xong, sau đó mới thay quần áo mới.
Cái gọi là quần áo mới, chính là quần áo được giặt sạch sẽ, kỳ thật thì bộ đồ này vẫn vô cùng rách nát, bên trên còn mảnh vá.
Vương Nguyệt Hoa nhìn những mảnh vá trên quần áo cô thì có chút chột dạ.
Lúc giữa trưa Lữ Tam Nha có chạy tới, lặng lẽ nói cho Đông Xu biết Lữ Đào đã tỉnh.
“Ừ, chị biết rồi.”
Tuy rằng rất muốn mang mấy trái bắp qua, nhưng nghĩ lại không biết nên giải thích như thế nào, Đông Xu lại từ bỏ.
Sau khi Lữ Đào tỉnh lại, thân thể vẫn còn hơi yếu.
Nhưng nhờ dùng rượu trắng lau người, nên vết thương trên người đã không đau như trước nữa, hơn nữa không phát sốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
“May nhờ có con bé Điềm Điềm, đêm qua còn đút con ăn nửa chén cháo, nếu không bây giờ con làm sao khỏe được như vậy.”
Chu Tiểu Thảo còn đứng đó nhắc mãi. Bởi vì trong nhà không có que diêm, trong phòng còn ẩm thấp, cho nên buổi sáng đốt lửa cũng chập chờn.
Cũng may là ngôi nhà này tuy cũ, lại không có đồ dùng gì, nhưng trong trong nhà lại còn chút củi, không bị mưa xối, nên cũng dễ đốt lửa.
Giữa trưa vẫn là nấu cơm ăn, mấy mẹ con mỗi người ăn vài miếng, miễn cưỡng xem như đỡ đói.
Tuy rằng bây giờ cũng không được ăn no, nhưng so với trước đó khá hơn nhiều.
Chỉ là sau này phải sống như thế nào?
Chu Tiểu Thảo cũng rất đau đầu.
Quan hệ của bà và nhà mẹ đẻ không tốt, muốn mượn lương thực cũng không dễ dàng.
Tuy rằng có thể đến nhà họ Khương mượn, nhưng điều kiện gia đình người ta thế nào, bà lại không phải không biết.
Về sau...
“Khi con ngủ rồi, Điềm Điềm đút con ăn cơm sao?”
Lữ Đào không thể tin được, sau khi chính mình ngủ còn có ý thức ăn cơm?
Hơn nữa vẫn là ở trạng thái phát sốt.
“Đúng vậy, lúc đó con rất ngoan, mở miệng, ăn vô cùng mau.”
Chu Tiểu Thảo nghĩ tình cảnh nửa đêm ngày hôm qua, còn cười cười.
Cũng do thấy Lữ Đào ăn nửa chén cháo rồi, Chu Tiểu Thảo mới xem như yên tâm.
Lữ Đào nghe xong tâm trạng lại có chút phức tạp.