Nhưng sau khi đi ra ngoài thì Lữ Đào bình tĩnh suy nghĩ lại.
Cô ấy lấy trong không gian ra mấy mẻ bắp mới.
Ngoại trừ mấy hạt giống ngày đầu tiên gieo thì ngay hôm sau có thể thu hoạch.
Sau đó trồng bắp, còn có đậu nành và một số loại khác, tốc độ thu hoạch chỉ nhanh hơn thực tế một chút, không còn thần kỳ như lúc đầu là ngay hôm sau có thể thu hoạch.
Bởi vì ngày đầu tiên bản thân lén lấy đều là hạt giống bắp.
Cho nên, bây giờ lương thực trong không gian chính là bắp.
Nhưng đem về nhà, bản thân cô ấy phải giải thích như thế nào.
Nhà ai lúc này lại có bắp mới như vậy đâu?
Lữ Đào đang sầu lo, nhưng rất nhanh cô ấy đã nghĩ ra biện pháp.
Cô ấy muốn tìm người hợp tác, dùng chỗ bắp mới này đổi chút lương thực cũ.
Tuy rằng Lữ Đào cảm thấy bản thân làm vậy không thích hợp, nhưng trước mắt cô ấy không có biện pháp tốt hơn.
Chỉ là người hợp tác này...
'Nước mắt là thứ vô dụng nhất.' trong đầu Lữ Đào nhớ tới một câu nói đó, sau đó cô liền đi về phía nhà họ Khương.
May mà nhà họ Khương cũng ở gần đầu thôn tây, nếu không Lữ Đào phải tốn không biết bao nhiêu thời gian.
Trời lại mưa, đường trong thôn đều là bùn đất vào lúc trời mưa không dễ đi lại.
Tuy chỉ là cơn mưa phùn, nhưng mưa thời gian dài, con đường vẫn trở nên lầy lội.
Đông Xu lúc này đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa.
Vương Nguyệt Hoa đang làm cơm chiều.
Vừa rồi lúc Vương Nguyệt Hoa nấu cơm, Đông Xu thấy lu gạo đã không còn bao nhiêu.
Nhìn thấy trong đó còn nhiều nhất là bốn mươi cân thôi.
Nhưng bây giờ vẫn là vụ xuân...
Mấy năm nay, nhà họ Khương vẫn luôn không có tiền, cũng bởi vì mỗi khi vào vụ xuân trong nhà lại thiếu lương thực, sau đó phải đi mượn của người khác.
Đến vụ hè và vụ thu, thì lại trả cho người ta.
Kết quả vào vụ xuân lương thực trong nhà lại không đủ ăn.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
Kỳ thực cả nhà đều có sức lao động, công điểm cũng kiếm được nhiều, lương thực cũng nhận được đủ ăn.
Nhưng lại không chịu nổi, trước đó Vương Nguyệt Hoa bị cả nhà mẹ đẻ kia mỗi tháng lại đến ăn hết mấy chục cân lương.
Cứ ăn, ăn mãi cho nên trong nhà lại không đủ ăn.
Trừ bỏ lương thực, còn có hai con gà nuôi trong nhà.
Nhà họ nghèo thành như vậy, Vương Nguyệt Hoa đương nhiên không nỡ ăn mấy cái trứng gà đó, bình thường đều cất lại, đợi tích cóp đủ số lượng lại đem chúng đến Cung Tiêu Xã đổi tiền với phiếu.
Nhưng thành công chỉ có vài lần thôi.
Đám quỷ hút máu nhà mẹ đẻ kia, canh đúng thời gian lại đến cửa chơi ăn vạ, nên lương thực cùng với trứng gà cuối cùng cũng chui hết vào bụng nhà người ta.
Tuy rằng Vương Nguyệt Hoa hiện giờ đã tỉnh ngộ, nhưng cũng không thay đổi được hiện thực là trong nhà hiện không còn lương thực.
Đông Xu đang tự hỏi nên làm thế nào để kiếm chút lương thực, để giúp nhà họ thoát khỏi cái tuần hoàn chết này.
Kết quả còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thì Vương Nguyệt Hoa đến nói là có Lữ Đào tìm cô.
Ý thức lãnh địa của Đông Xu rất mạnh, cho nên cô vỗ vỗ quần áo rồi đi ra ngoài.
Phía tây có hai phòng, phòng phía trong là phòng của Đông Xu, phòng còn lại bên ngoài để một vài món đồ linh tinh.
Đông Xu gọi Lữ Đào vào phòng, đóng cửa lại, thu dọn đồ trên giường đất một chút rồi bảo Lữ Đào ngồi xuống.
“Không được, không được, trên người tôi ướt hết rồi, ngồi sẽ ướt giường mất.”
Lữ Đào hiện giờ cả người ướt đẫm, sao lại không biết xấu hổ mà ngồi xuống chứ.
“Ừ.”
Đông Xu cũng không bắt buộc, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Có thể bởi vì mắc mưa, nên Lữ Đào có chút nhếch nhác.
Bộ quần áo vốn bị giặt đến trắng bệch, sắp nhìn không ra màu sắc vốn có của nó. Lại bởi vì bị mưa ướt, mà mơ hồ hiện ra đường cong của cô ấy.
Nếu không phải có việc, Lữ Đào lúc này cũng sẽ không ra ngoài.
Rốt cuộc bộ dạng nhếch nhác như vậy, Lữ Đào lại còn là con gái, chắc hẳn là không muốn bị người khác nhìn thấy mình như bây giờ.
Đặc biệt là ở cái niên đại bảo thủ như hiện tại.
Sau khi phân tích, Đông Xu vẫn cứ đứng đó không nói lời nào, cô chỉ chờ Lữ Đào nói ra mục đích đến đây của cô ta.
Nếu đến cửa rồi, khẳng định là có việc muốn nhờ, như vậy Đông Xu sẽ chiếm quyền làm chủ.
Lúc này nếu Đông Xu chủ động mở miệng, Lữ Đào sẽ có cơ hội cò kè mặc cả.
Thấy Đông Xu không nói lời nào, trong lòng Lữ Đào thật có chút hoảng.
Lữ Đào lúc này mới nhỏ giọng nói:
“Điềm Điềm, tôi…”
Nghe thấy cái tiếng gọi Điềm Điềm cái tên ê răng này, trong lòng Đông Xu có chút giật mình, nhưng trên mặt cô lại không có phản ứng gì.
Lữ Đào cảm thấy dù bản thân có phải mất mặt hơn nữa cũng không sao.
Dù có tệ nhất, cũng không thể nào thảm hại hơn bây giờ đúng không?
Ôm suy nghĩ đó, Lữ Đào nhích lại gần Đông Xu một chút, sau đó cô ấy đè thấp giọng nói:
“Tôi dùng hai mươi cân bắp mới đổi với cô mười cân gạo như thế nào?”
Hai mươi cân bắp sau khi phơi nắng và bóc tách hạt ra, kỳ thật cũng không còn lại bao nhiêu.
Nhưng Lữ Đào lại vừa mở miệng là muốn mười cân gạo.
Cô ta thật sự là muốn đổi thứ khác, nhưng ngẫm lại nhà họ Khương như thế này, Lữ Đào đành phải từ bỏ.
Bốn mẹ con cô có ăn là được, không kén chọn gạo gì.
Nghe xong Lữ Đào nói, Đông Xu thầm suy nghĩ trong lòng.
Lữ Đào nói có bắp mới mẻ!
Hiện giờ vừa kết thúc vụ xuân, dù là lương thực cất giữ từ năm trước thì cũng chỉ có bắp đã phơi khô.
Đông Xu tin tưởng, nếu Lữ Đào đã nói là bắp mới thì khẳng định sẽ không gạt cô.
Hơn nữa Lữ Đào tay không đến đây.
Cái mẻ bắp mới này khẳng định là có quan hệ đến số hạt giống trước đó biến mất.
Nút không gian sao?
Nhưng nút không gian sẽ có đồ vật để khống chế, trên người Lữ Đào đến trang sức gì cũng không có.
Cho nên, không phải nút không gian?
Đông Xu càng ngày càng tò mò, đồ vật thần kỳ tồn tại trên người Lữ Đào là gì.
Đặc biệt là mới gieo trồng mười ngày trước, mà hiện giờ bắp đã thu hoạch được?
Dù là dịch dinh dưỡng tăng trưởng ở tinh tế, cũng không có biện pháp khiến thực vật sinh trưởng nhanh như vậy.
Cho nên, Lữ Đào rốt cuộc có cái công nghệ đen gì?
Vừa thấy Đông Xu không nói lời nào, trong lòng Lữ Đào có chút hoảng.
Cô ấy không tin những người khác, Đông Xu còn có thể miễn cưỡng tin tưởng vài phần.
Hiện giờ là bản thân cô ấy đánh cược sai rồi sao?
Cô ấy siết chặt tay mình, Lữ Đào tự thầm bảo bản thân bình tĩnh lại, trước khi Đông Xu trả lời, bản thân nhất định không được rối.
Hai người bỗng an tĩnh.
Trong phòng chỉ có tiếng nước mưa trên người Lữ Đào rơi xuống đất, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất, tiếng tích tích nhỏ vang lên từng hồi.
Lữ Đào vô cùng khẩn trương, cô ấy sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Thì lúc này, Đông Xu mới từ từ mở miệng nói, giọng cô vô cùng bình tĩnh:
“Nói thật, hai mươi cân bắp, trước không nói tới có mới mẻ hay đã chín khô, thì chỗ bắp đó phơi nắng cũng không phơi được gì, dù có chín thì sau khi tách hạt cũng không đến mười cân.”
Nói tới đây, Đông Xu cong môi cười, ý cười không rõ ràng nhưng lại khiến Lữ Đào thả lỏng một chút.
Đông Xu lại nói tiếp, giọng nói có chút nhẹ nhàng:
“Có điều mọi người đều là cùng thôn, tôi cũng không so đo những thứ này.”
Nói như thế có nghĩa là đồng ý.
Lữ Đào âm thầm thở phào, lại phát hiện lưng mình không chỉ có nước mưa còn có mồ hôi lạnh.
Cô ấy đã nói ra bí mật lớn nhất của mình, tuy rằng Đông Xu không hỏi đến, nhưng rõ ràng đã hoài nghi.
Nhưng Lữ Đào lại không có sự lựa chọn khác.
Hiện giờ cô ấy đang trong tuyệt cảnh, cô ấy cần phải sống sót.
Tồn tại, mới có hy vọng, rồi từ từ mới có thể tính sổ với những kẻ cặn bã kia.
“Tôi…”
Nghĩ đến bản thân còn phải đi ra ngoài lấy bắp cho Đông Xu, nhưng cô không có sọt, càng đừng nói đến túi.
“Trên đất có cái sọt cô cầm trước đi, dùng nó mà đựng, miếng vải rách bên cạnh cũng mang theo đi, miễn cho người khác nhìn thấy, đỡ cho sinh thêm chuyện, gạo thì tôi cũng chuẩn bị trước cho vào túi, lát đưa cho cô.”
Đông Xu nhìn một cái đã biết ngay Lữ Đào đang lúng túng chuyện gì, cho nên cô trật tự rõ ràng nói ra an bài.