“Tôi…”
Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi Hàn Chiêu xuống nông thôn phải đối mặt với tình huống quẫn bách như vậy.
Dù trong lòng của anh ấy ổn định, đầu óc bình tĩnh, thì lúc này cũng có chút không biết nên làm sao.
Đông Xu liếc nhìn anh ta một cái thật sâu, cảm thấy tên Hàn Chiêu thanh niên trí thức trên đầu có ba dấu chấm hỏi, thật sự quá gây chú ý.
Hung thủ là Lưu Tiểu Hoa đã tìm được rồi.
Nếu không phải sợ phiền toái, cô đã sớm đưa cô ta đi gặp Diêm Vương.
Nhưng nghĩ đến tính đặc thù của cái niên đại này, cô vẫn từ bỏ.
Hơn nữa dùng dao cùn cắt thịt mới thú vị hơn một đao giết chết nhiều.
Lữ Đào cái số liệu dị thường này, Đông Xu cũng phát hiện bất đồng, tuy rằng cuối cùng chỉ là phỏng đoán nhưng kết quả vẫn khả quan.
Nhưng ba dấu chấm hỏi trên đầu Hàn Chiêu có ý nghĩa gì chứ?
Lúc Đông Xu ở tinh tế, đôi khi vẫn chơi mấy trò chơi chiến đấu.
Trong những trò đó có đi nhận nhiệm vụ ở chỗ NPC, và những NPC đó cũng có một dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ Hàn Chiêu là NPC có thể tiếp nhiệm vụ?
Đông Xu không dám xác định, liếc nhìn Hàn Chiêu một cái rồi vòng qua đối phương đi về nhà.
Hàn Chiêu vốn còn đang nghĩ, một khi Đông Xu hỏi thì bản thân nên trả lời như thế nào.
Anh ấy vừa nghĩ xong sẽ nói gì, thì kết quả Đông Xu hoàn toàn không làm theo lẽ thường mà đã rời đi.
Nhìn bóng dáng tiêu sái của Đông Xu, Hàn Chiêu có chút hâm mộ.
Hâm mộ càng nhiều thì tim anh cũng đập càng nhanh.
Hàn Chiêu kỳ thật cũng không muốn động lòng, anh ấy có dã tâm và khát vọng, anh ấy không muốn cắm rễ ở nơi này.
Chỉ là, trái tim nó không chịu nghe theo sự khống chế của anh ấy!
Bên trong, án kiện ly hôn nhà Lữ Đào đang tiếp tục.
Chu Tiểu Thảo đưa ra yêu cầu, Lữ Nhị Căn sau này phải trả tiền trợ cấp nuôi dưỡng ba đứa con gái.
Một tháng ba mươi cân lương.
Vừa nghe thấy yêu cầu này, bà Lữ lập tức tức giận.
“Ba mươi cân lương, con gái làm gì mà ăn nhiều như vậy, cho rằng là cho heo ăn chắc, nói bao nhiêu cân lương thì bao nhiêu à? Nhà tao không đưa lương đâu, cứ mình không rời nhà đi, trực tiếp cút đi!”
Bà Lữ tức giận đến nhảy dựng lên, lúc này nhìn bà ta vô cùng khỏe mạnh.
Lữ Nhị Căn lẩm bẩm nửa ngày, cũng chỉ lấy lý do khoái thác giống mẹ mình:
“Không, không có nhiều lương như vậy, con gái ăn nhiều như vậy làm gì, một tháng năm, sáu cân là đủ rồi.”
“Năm, sáu cân cũng không có, không cho lương.”
Bà Lữ vừa nghe Lữ Nhị Căn nói như vậy, còn nhéo ông ta một cái, rồi la làng nói trong nhà không có lương.
Lữ Nhị Căn trong lòng vừa mới dâng lên một chút áy náy với vợ con thì đã bị mẹ mình nhéo làm cho nó biến mất rồi. Ông ta nói:
“Đúng vậy, không có lương, con gái ăn lương làm cái gì?”
Vừa nghe Lữ Nhị Căn nói như thế, Chu Tiểu Thảo tức giận đến suýt thì không kiềm được mà khóc rồi.
Nhưng bà không thể khóc.
Bà khóc rồi, thì ba đứa con của bà làm sao đối mặt đối lũ người nhà ăn thịt người này?
Vì lương thực chỉ có thể mặt dày mà đi đòi thôi, bà vốn đã gả ra ngoài, mấy năm nay quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng không tốt, giờ bà dẫn theo ba đứa con lại không có lương thực thì mẹ con bà chết đói mất.
Chỉ là không đợi Chu Tiểu Thảo quỳ xuống cầu xin, cô đã bị Lữ Đào kéo lại.
Lữ Đào bây giờ là đang miễn cưỡng gắng gượng đứng ở đây thôi, sau lưng đang nóng rát, cử động một chút thì quần áo sẽ đụng vào miệng vết thương, đau đến mức rớt nước mắt.
Nhưng mà cô ấy vẫn phải chịu đựng.
“Nếu không trợ cấp nuôi dưỡng, vậy sau này ba chị em chúng tôi cũng không dưỡng già cho ông.”
Lữ Đào vô cùng bình tĩnh nói.
Kết quả vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bà Lữ phản ứng lại, trước hết là nhảy dựng lên mắng Lữ Đào nói:
“Con nhỏ kia mày nói cái gì, ông trời ơi, đúng là gia môn bất hạnh, không ngờ lại sinh ra thứ ăn cháo đá bát bất hiếu như vậy, con quỷ nhỏ chết tiệt này.”
Bà Lữ luôn miệng mắng.
“Chú Tôn, nếu hai bên đều không muốn nhìn mặt nhau, vậy cứ trực tiếp cắt đứt quan hệ đi, nếu sau này ông ấy thật sự già rồi, nằm trên giường không động đậy được nữa, cháu khẳng định sẽ không mặc kệ, nhưng quan hệ vẫn phải cắt đứt, về sau mọi người còn chung sống chung một thôn, có quá nhiều liên lụy không tốt.”
Lữ Đào cũng biết bản thân nói không nuôi Lữ Nhị Căn khi ông ta già khẳng định sẽ bị người ta nói.
Thoáng lui một bước, Lữ Đào giải thích một chút.
Tôn đại đội trưởng cũng thở nhẹ ra.
Cuối cùng Tôn đại đội trưởng muốn làm chứng từ nên ông ta giải thích cho hai người về sau khi ly hôn thì tài sản và con cái được chia như thế nào, đồng thời cũng viết giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ.
Lữ Nhị Căn chỉ biết lặp đi lặp lại một câu:
“Tôi không ly hôn.”
Bà Lữ vẫn đang nhéo ông ta, đương nhiên ông ta biết, nhưng thật sự không muốn ly hôn.
Nhưng ở đây không ai để ý đến ý kiến của ông ta cả.
Tôn đại đội trưởng xử lý xong thì làm giấy giới thiệu cho bọn họ sáng mai lên huyện làm thủ tục ly hôn.
Chu Tiểu Thảo cầm giấy giới thiệu trong tay, chứng từ gồm có ba phần, Chu Tiểu Thảo một phần, Lữ Nhị Căn một phần, còn lại là Tôn đại đội trưởng giữ.
Giằng co hết một buổi sáng, thì chuyện này cũng giải quyết xong.
Bởi vì tiếp theo chỉ có viết chứng từ cho nên mọi người cũng về nhà hết.
Lưu lại chỉ có mấy người thích xem náo nhiệt, mấy người phụ nữ thích nhiều chuyện, những người khác đều về nhà hết.
Trời đầy mây như vậy không về nhà thì chờ tắm mưa sao?
Sau đó trời mưa đến, mọi người cũng vội vàng trở về nhà.
Tôn đại đội trưởng vừa ra tới, nhìn thấy cơn mưa nhỏ kéo dài, trong lòng ông ta mới thả lỏng vài phần.
Sau vụ xuân, sợ nhất là thiếu nước.
Mưa xuân quý như dầu, hiện giờ rốt cuộc cũng có mưa, lòng ông ta cũng thong thả hơn.
Người của nhà họ Lữ hoàn toàn không muốn cho Chu Tiểu Thảo và ba đứa con của bà tiếp tục ở lại.
“Ly hôn rồi thì cũng đừng ở cái nhà này.” Bà Lữ dứt khoát nói.
Dù sao cuộc hôn nhân này khẳng định phải ly hôn rồi, thì còn ở lại cái nhà này làm gì?
Chu Tiểu Thảo kỳ thực nghĩ muốn cầu xin bà Lữ cho mẹ con bà tá túc lại một đêm.
Nhưng Lữ Đào kéo bà ta đi.
Một khi thái độ Chu Tiểu Thảo yếu đi, thì sẽ vẫn bị người nhà họ Lữ này gây khó dễ.
Cho nên lúc cần cứng rắn vẫn phải cứng lên.
“Chú Tôn, cháu nhớ ở đầu thôn tây có mấy gian phòng cũ nát, vẫn luôn không có ai ở đúng không? Cháu và mẹ cháu còn có mấy đứa em gái có thể qua ở tạm nơi đó được không chú?”
Lữ Đào sớm đã lên hết kế hoạch vào lúc ra đại chiêu rồi, cũng tính toán đường lui cho mình.
Đầu thôn tây có một căn nhà tranh ba phòng, lúc trước một lão già góa vợ ở đó, sau đó lão ta chết đi thì bởi vì căn nhà kia đã quá cũ nát cho nên không ai ở căn nhà đó.
Hơn nữa người đã chết kia lại không có thân thích, cho nên căn nhà đã thuộc về đại đội.
“Được, cứ ở đi, lát nữa chú gọi thím ôm hai cái chăn qua cho các cháu.”
Biết căn nhà kia không có cái gì.
Tôn đại đội trưởng cũng không đành lòng mẹ con họ, cho nên giúp đỡ thêm một chút.
Lữ Đào đôi mắt rưng rưng đỏ nói: “Cảm ơn chú Tôn.”
Vốn chỉ định tạm thời ngủ một đêm, ngày mai lại dọn đi.
Nhưng không nghĩ đến, Tôn đại đội trưởng còn nguyện ý cho bọn họ mấy cái chăn bông.
Đầu năm nay mặc kệ là thứ gì đều rất quý giá.
Dù là cho mượn, bình thường người nhà cũng không muốn cho.
Căn nhà tranh thật lâu không có người ở, bên trong bốc ra mùi mốc, hơn nữa có một gian phòng còn bị mưa dột, mấy mẹ con Lữ Đào cũng không kén chọn.
Một cái là nhà trên, hai căn phòng còn lại có giường đất, tổng cộng ba gian phòng, trừ bỏ một gian bị mưa dột ra, thì bọn họ còn một gian có thể ở lại.
Nhưng mình không rời nhà, nếu không có lương thực, bọn họ sẽ phải chết đói.
Không gian kia là bí mật của Lữ Đào, cô tạm thời còn không muốn mẹ và các em biết.
Hai đứa em gái còn nhỏ, lỡ như một đứa lỡ miệng nói ra thôi, hậu quả Lữ Đào thật không dám tưởng tượng.
“Con ra ngoài mượn chút lương thực đây.”
Lữ Đào mím môi, chịu đựng cơn đơn nhức sau lưng mà đi ra ngoài.”
Không thể giáp mặt lấy ra, vậy cô chỉ có biện pháp đi ra ngoài mang về.