Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao

Chương 17: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (17)



Người đầu tiên Lữ Đào nghĩ đến là Đông Xu.

Không biết vì sao nhưng cô có chút tin tưởng cô gái đó.

Nhưng mà trong trí nhớ của cô ấy thì ở kiếp trước cuối cùng Đông Xu rơi xuống nước chết đuối, việc đó xảy ra sau khi kết thúc gieo cấy vụ xuân.

Đời này cô ấy có nên nhắc nhở Đông Xu một chút hay không?

Cho dù là kiếp trước thì Lữ Đào cũng không thân thiết lắm với Đông Xu.

Đời trước cô ta luôn trầm mặc ít nói, mỗi ngày đều chỉ biết cúi đầu làm việc, sau đó gả cho Trương Thiết Quân lại một lòng một dạ kiếm công điểm nuôi cả nhà.

Sau đó nữa thì Trương Thiết Quân trở về thành phố, không dẫn theo cô ta và con của họ, tiếp theo đã không còn tin tức gì của anh ta nữa.

Nhớ đến những chuyện đó, Lữ Đào lại nhịn không được mà đau lòng, lại thấy Trương Thiết Quân, cô ta đều không nhịn được mà muốn giết chết anh ta cho hả giận.

Kiếp trước cô ta không thân với Đông Xu, Lữ Đào không biết bản thân mình chọn đối tượng hợp tác này có đáng tin hay không nữa.

Lỡ như đối phương ham muốn số lương thực của mình thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa trong đó còn có một mẻ bắp mới. Lữ Đào không biết nên giải thích như thế nào về nó.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không an toàn.

Đại khái do đời trước quá khổ, cho nên trong lòng của Lữ Đào luôn không có cảm giác an toàn.

Cuối cùng Lữ Đào vẫn không chủ động đi tìm Đông Xu, mà lặng lẽ đi vào rừng, tìm một chỗ nướng hai trái bắp ăn cho no bụng.

Ăn lương khô rồi thì cảm giác thật tốt.

Sau khi Lữ Đào ăn xong còn vô cùng thỏa mãn đi dạo quanh đó.

Ở Tây Bắc rất nhiều núi rừng, vì chắn gió cát.

Mảnh rừng này nhìn qua cũng không thấy được điểm cuối của nó ở đâu.

Sau khi người dân trong thôn gieo cấy vụ xuân xong, sẽ vào rừng bắt đầu chăm sóc cho những cây rừng, bảo đảm những cây cối ở đây được sinh trưởng tốt hơn một chút.

Đương nhiên đây cũng là công việc do người ghi điểm phân công.

Bởi vì thường xuyên có người ra vào, cho nên mảnh núi rừng này cũng không nguy hiểm, dù đôi khi ;cũng có động vật hay lui tới nhưng cũng chỉ là mấy con động vật nhỏ không nguy hiểm gì.

Nguyên nhân chính là như thế cho nên Lữ Đào mới dám vào.

Nhưng trong lòng cô vẫn cứ thấp thỏm.

Ăn xong hai trái bắp thì cũng không dám ăn thêm nữa mà trở về nhà.

Vụ xuân đã tiến hành được mười ngày rồi.

Sau khi kết thúc, người dân trong thôn đều cảm thấy bản thân đã bị phơi nắng đến mức lột mất một lớp da rồi.

Nhưng cô con gái nhà họ Khương vẫn là người trắng trẻo nhất trong đám người.

Người ta là trời sinh có nước da phơi nắng cũng không đen, vĩnh viễn trắng trẻo xinh đẹp như vậy.

“Ôi trời, Điềm Điềm à, con thật trắng quá đó, không giống thím phơi nắng đến đen như cục than.” Một bà thím thấy Đông Xu còn trắng trẻo như vậy thì lên tiếng trêu chọc một câu.

Đông Xu hiện giờ đã thích ứng với cái tên gọi nghe ê răng kia, Tiểu Điềm Điềm, cô không nói lời nào chỉ khách khí cười với thím kia.

Mọi người cũng đã quen, con bé nhà họ Khương, tính tình không thích nói chuyện, nhưng sẽ cười với người khác, lúc cười lên còn đặc biệt đẹp.

Trong thôn có mấy cô gái khác thầm mắng Đông Xu là hồ ly tinh, Đông Xu cũng không thèm để ý.

Nhưng nguyên chủ phơi nắng mà không đen cũng là do di truyền.



Bởi vì Vương Nguyệt Hoa cũng phơi nắng mà không đen.

Dù bà ấy làm việc nhiều cho nên bàn tay trở nên vô cùng thô ráp nhưng thật ra mặt của bà vẫn trắng.

Chỉ là do thiếu dinh dưỡng còn có đã lớn tuổi cho nên nhìn hơi vàng, khiến bà có vẻ như không trắng như vậy.

Nhưng sau một hồi vụ mùa xuân, Vương Nguyệt Hoa cũng chỉ hơi vàng thôi chứ căn bản không đen.

Đem sọt giao cho người ghi điểm, rồi xác nhận công điểm của mình với đối phương xong thì Đông Xu lập tức đi về nhà.

Trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Số liệu dị thường Lữ Đào, từ khi vụ xuân bắt đầu đến khi kết thúc, ít nhất đã ẩn giấu bốn mươi cân hạt giống.

Nhưng mặc kệ là phần đất được phân riêng cho nhà họ Lữ, hay là những mảnh đất trống ở phụ cận bìa rừng, Đông Xu tất cả đều đã xem qua nhưng kết quả vẫn không tìm thấy đâu.

Những lương thực như bắp, đậu nành hay loại lương thực ăn khá no như khoai tây, đậu phộng còn một số loại đồ ăn khác. Mọi người vẫn trồng một vài cây.

Như vậy bốn mươi cân hạt giống này đã đi đâu?

Đây không phải lương thực mà còn có thể lặng lẽ ăn.

Trên hạt giống còn có thuốc, dù có xử lý sạch sẽ thì cũng còn tàn lưu thuốc bảo vệ thực vật cho nên hoàn toàn không thể ăn.

Hơn nữa Lữ Đào dùng cái gì để giấu chúng?

Điều này Đông Xu vẫn không hiểu.

Trí não?

Ba lô giả thuyết trữ vật?

Nút không gian?

Đông Xu có phân tích, nhưng lại không thể xác định là thứ gì.

Hơn nữa Lữ Đào cái số liệu dị thường này, rốt cuộc có phải là đồng nghiệp ở Group Hắc Bao hay không, Đông Xu cũng không xác định được.

Đang lúc Đông Xu tự hỏi thì bỗng nhiên bị một cô gái gọi lại.

“Khương Điềm Điềm, cô lại đây.” Khương Hiểu Lan từ xa trông thấy Đông Xu, thấy cô gái kia trắng trẻo như vậy lại nghĩ đến mình đen thui. Cô ta tức giận cắn chặt răng, mở miệng nói chuyện giọng điệu cũng khó nghe.

Đông Xu lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi không để ý đến cô ta nữa.

Khương Hiểu Lan là con gái nhà bác hai, lớn hơn Khương Điềm Điềm một tuổi, bởi vì kén chọn mà đến giờ còn chưa có chồng.

Ở trong thôn mười chín tuổi đã xem như là lớn tuổi rồi.

Cả nhà bác hai đều là người thành thật, cũng không biết tại sao lại sinh ra một đứa con gái hiếu thắng như Khương Hiểu Lan.

Bây giờ còn chưa gả chồng cũng là do cô ta tự mình làm bậy thôi.

Khương Hiểu Lan bị làm lơ, thì vô cùng tức giận.

Nhưng Khương Hiểu Ngọc bên cạnh lại lên tiếng: “Chị Điềm Điềm, chị lại đây một chút đi, em có chút việc muốn hỏi chị.”

Khương Hiểu Ngọc là con gái của bác ba, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi.

Cô ta tuổi còn nhỏ, trước đó không phơi nắng cho nên cũng coi như xinh xắn.

Nhưng sau một hồi vụ xuân, cô gái này đã bị đánh cho hồi nguyên hình.

Tuy rằng cô ta cũng rất tức giận và ghen ghét nhưng bình thường tính tình của cô ta lại hiền hơn Khương Hiểu Lan. Lúc này cô ta thấy Khương Hiểu Lan mời người không được cho nên chỉ có thể chủ động lên tiếng.



Trong trí nhớ nguyên chủ mơ hồ cũng có một màn như vậy.

Bởi vì đó là chị em họ của mình, cho nên nguyên chủ không phòng bị họ, cứ thế đi đã theo họ rồi.

Sau đó đã không còn ký ức gì nữa.

Đông Xu hoài nghi, là do ngay sau đó đã chết cho nên không có ký ức.

Nhưng nghĩ đến tin tức nhắc nhở trước đó, nguyên chủ chết là do chết đuối.

Ở phía nam của đại đội có một con sông lớn, con sông này rất dài nó kéo dài đến qua nửa cái thôn, cuối cùng tụ lại ở bìa rừng, hình thành một khúc sông chết đặc biệt lớn.

Đông Xu muốn biết rõ ràng ai là hung thủ hại chết nguyên chủ cho nên lúc này cô chủ động đi qua đó.

Nhìn thấy Đông Xu đến, Khương Hiểu Lan tức khắc khẩn trương.

Khương Hiểu Ngọc càng khẩn trương hơn, cô ta theo bản năng nuốt vài ngụm nước miếng.

Hai người như vậy càng khiến Đông Xu thêm tin tưởng, nguyên chủ chắc hẳn đã chết tại đây.

Khương Hiểu Lan và Khương Hiểu Ngọc có khả năng không phải chủ mưu.

Các cô chỉ nghe theo ai đó, bị ai đó sai khiến mà dẫn nguyên chủ đến bên cạnh bờ sông, sau đó giao cho người kia.

Những thứ này đã không còn trong ký ức của nguyên chủ.

Đông Xu lật lại ký ức, từng bước một tìm ra hung thủ.

Lữ Thụ cùng một tên lưu manh khác, đã bị Đông Xu loại bỏ.

Hai tên kia có háo sắc nhưng lại không có gan, cho nên cũng không dám thực sự hại người.

Không phải bọn họ, như vậy thì…

Đông Xu phân tích hung thủ có khả năng lớn là phụ nữ, hơn nữa cô gái này không phải thích Lữ Thụ thì cũng sẽ là người thích tên lưu manh họ Lương kia. Đó có thể là một người hoặc là mấy người.

Vì đố kị mà sinh hận, dưới xúc động đã ra tay giết người.

“Em vừa rồi nhìn thấy ở khúc sông đó có cá, chúng ta qua đó vớt đi.” Khương Hiểu Ngọc đứng bên cạnh Đông Xu, lúc này mới nhỏ giọng nói, sau đó làm bộ thân mật kéo tay của Đông Xu.

Nếu không phải tay cô ta đang run thì kỹ thuật diễn như vậy Đông Xu vẫn nguyện ý cho một điểm.

Hiện tại sao?

Không điểm đã là nhiều rồi.

“Được thôi.” Vừa nghe thấy quả nhiên sẽ đến bờ sông, Đông Xu tức khắc cong môi cười, một nụ cười không rõ ý.

Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan đang khẩn trương cho nên không dám nói lời nào, càng không dám nhìn thẳng mắt Đông Xu.

Ở khúc sông kia có cá, đều là nói dối.

Cái khúc sông chết kia làm sao có thể có cá chứ?

Cũng chỉ vào lúc trời mưa thì mới có cá ở đầu nguồn bơi đến một vài con.

Trí não nhắc nhở thời tiết, vào buổi chiều này có mưa.

Nếu thật sự nguyên chủ bị đẩy xuống nước vào hôm nay, thì sau một trận mưa này, tất cả dấu vết giết người cũng biến mất toàn bộ.

Đúng là tính kế giỏi thật mà.

Nghĩ đến những phân tích của mình, Đông Xu lại sinh ra vài phần hứng thú hiếm thấy.

Ít nhất đối phương còn có chút thông minh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv