Phản ứng của hai người mợ khiến Đông Xu khá vừa lòng.
Mấy năm nay chính sách phóng khoáng, một số nhân viên của Cung Tiêu Xã lợi dụng thân phận này, bên trong còn làm buôn bán.
Đầu năm nay, buôn bán tư nhân là không được phép.
Ăn, mặc, ở, đi lại đều là do nhà nước cung ứng.
Tuy chính sách khoan dung hơn nhưng không đại biểu nhà nước sẽ buông tay mặc kệ.
Chính sách hoàn toàn mở ra là chuyện của hai năm sau, nhưng hiện tại dù không quản nghiêm nữa nhưng vẫn sẽ quản nha.
Những việc buôn bán bất hợp pháp này mọi người đều phải vô cùng cẩn thận.
Vốn Đông Xu cũng chỉ là suy đoán thôi, cố ý lừa đối phương một chút.
Nhưng thấy mợ nhỏ phản ứng như vậy thì coi ra mình lừa vậy lại không tồi.
Cuối cùng bà Vương chỉ có thể dẫn theo hai đứa con dâu cùng cháu nội xám xịt bỏ về.
Đừng nói là thịt, đến mùi thịt còn không ngửi được, lương thực gì đó một chút cũng không có.
Những người dân khác ở phía sau còn lớn tiếng bàn tán về bọn họ, căn bản là không kiêng dè gì họ, càng khiến bọn họ hổ thẹn hơn.
Đặc biệt có một số người phụ nữ trước kia từng đánh nhau với Vương Nguyệt Hoa, họ không chịu nổi khi thấy một Vương Nguyệt Hoa khi đánh nhau với họ đều tàn nhẫn như vậy, nhưng bà ta khi đối mặt với người trong nhà thì nhát như mèo.
Hiện giờ thấy Vương Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng chống lại một trận, những người phụ nữ này trong lòng cũng khá vừa lòng.
Nghĩ đến sau này bản thân nghiên cứu xem làm sao để sau này đánh thắng Vương Nguyệt Hoa một trận.
Trong lòng bọn họ nghĩ gì, Đông Xu không quan tâm.
Nhìn Vương Nguyệt Hoa mệt đến ngồi xuống đất, Đông Xu đi qua kéo bà dậy, còn thấp giọng nói:
“Biểu hiện không tồi, ngày mai lại kiếm thịt cho mẹ ăn.”
Nghe câu kia, Vương Nguyệt Hoa mờ mịt quay sang nhìn Đông Xu, hơn nửa ngày lúc này bà mới phản ứng.
Ôm chặt lấy tay con gái, khóc rống lên.
Mấy năm nay bà chịu ủy khuất để chăm sóc cho bọn họ, nhưng đổi lại bà được cái gì chứ?
Bị hai đứa cháu mình yêu thương mắng là đồ tốn cơm tốn gạo, trái tim của Vương Nguyệt Hoa cảm giác như đã bị đâm thành cái tổ ong rồi, lúc này mọi người đều đi cả rồi bà mới phản ứng lại, ôm chầm lấy Đông Xu mà khóc.
Đông Xu: “…”
Cô hơi không kiên nhẫn và thật sự nghĩ muốn đẩy bà ta ra.
Đông Xu đã nói 'nước mắt là thứ vô dụng nhất'.
Đặc biệt là chiến trường ở tinh tế, sẽ không có ai vì vài giọt nước mắt của ngươi mà tha cho ngươi một mạng đâu.
Kẻ địch chỉ hận không thể khiến ngươi vừa nhát gan vừa yếu đuối. Ngươi khóc thành dòng sông chỉ khiến bọn họ giết càng cảm thấy sảng khoái thôi.
Từ khi vào trường quân đội đến bây giờ, Đông Xu chỉ vào năm đó khi anh hai xảy ra chuyện mới rơi nước mắt một lần thôi.
Chỉ có vài giọt, rất nhanh cô đã khôi phục lại lý trí và bình tĩnh, sau đó nỗ lực tìm biện pháp cứu anh ấy.
Thậm chí cô còn nghĩ cách phá vỡ hạn chế đem thuật trị liệu nâng cao thêm một chút.
Nhưng những nỗ lực đó đều là uổng phí.
Càng như vậy, Đông Xu càng biết nước mắt là vô dụng.
Dù cô có khóc mù hai mắt, anh của cô cũng không khỏe lên được.
Hiện giờ đối mặt với Vương Nguyệt Hoa khóc lóc như vậy, Đông Xu thiếu chút nữa không nhịn được mà đẩy bà ta ra sau đó quay bỏ đi rồi.
Cũng may cô vẫn kìm chế được.
Hôm nay Vương Nguyệt Hoa biểu hiện không tồi, nể tình điều đó cho nên Đông Xu chịu đựng.
Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa khóc đủ rồi, cũng khóc đến mệt mỏi.
Khương Thiết Sinh và Khương Binh, giữa trưa sau khi làm xong việc ở ruộng thì giúp đỡ sửa nhà cho một gia đình trong thôn.
Thật ra làm việc đó cũng không có tiền công, mọi người cùng một đại đội, lúc có khó khăn thì đương nhiên phải hỗ trợ một chút thôi.
Nhưng vẫn sẽ cho một bữa cơm trưa, đây là lệ thường phải làm.
Chờ Khương Thiết Sinh và Khương Binh ăn cơm trở về thì phát hiện một sự kiện không thể tin nổi.
Vương Nguyệt Hoa hiện tại đặc biệt ỷ lại vào Tiểu Điềm Điềm.
Ngay cả cho gà ăn bao nhiêu cũng hỏi Đông Xu.
“Mẹ làm một cái chậu nhỏ, hai con gà này có đủ ăn không, Điềm Điềm?” Vương Nguyệt Hoa hiện giờ coi con gái mình như thần tượng vậy, cái gì cũng hỏi cô.
Đông Xu nghe bị gọi là Tiểu Điềm Điềm thì sắc mặt liền khó coi.
Nhưng Vương Nguyệt Hoa không để bụng vẫn cứ kêu Tiểu Điềm Điềm à, Tiểu Điềm Điềm ơi.
Nhưng thấy Vương Nguyệt Hoa nghe lời mình như vậy cho nên cô cũng không so đo với bà ta.
Khương Thiết Sinh và Khương Binh trở về mới biết nghe nói việc một nhà bà Vương đến đây làm loạn.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Khương Thiết Sinh cả ngày không lên tiếng cuối cùng nói một câu: “Bà cho lương thực gì đó, tôi có thể mặc kệ, nhưng hôn sự của Điềm Điềm, không phải do bọn họ làm chủ.”
Có thể khiến người ít nói như Khương Thiết Sinh nói được nhiều như vậy, đã là do số lượng tình thương của cha ít ỏi trong lòng ông ấy bùng nổ cùng với nổ lực một hồi lâu.
Vương Nguyệt Hoa hỏi lại phải tìm người như thế nào cho Điềm Điềm, điều kiện muốn chọn như thế nào vân vân, thì Khương Thiết Sinh lại không nói.
Nhưng thật ra Khương Binh muốn nói một chút, nhưng suy nghĩ hết nửa ngày còn chưa biết làm sao để nói, những gì nên nói gì cũng là cha nên nói mới đúng, cho nên cuối cùng anh ấy chỉ đành im lặng.
Nhìn cha cùng anh trai, hai người đánh chết cũng không nói nổi ba câu, Đông Xu có chút đau đầu.
Cái nhà này, chính mình mà không nỗ lực thì đời này đừng nghĩ ăn no mặc ấm.
Đông Xu ăn một chút rồi về giường nằm.
Giữa trưa nắng gắt, không thể làm việc nổi cho nên đại đội trưởng cho mọi người nghỉ ngơi một lát đợi buổi chiều lại làm.
Bởi vì có đại đội trưởng thổi còi thông báo nên mọi người cũng không sợ ngủ quên.
Đông Xu không buồn ngủ, nằm trên giường nghĩ về chuyện của Lữ Đào.
Bởi vì số liệu dị thường cho nên hai ngày này cô đều đặc biệt quan sát Lữ Đào.
Vận may của Đông Xu không tồi, hai ngày này đều làm việc gần Lữ Đào.
Buổi sáng hôm nay, Lữ Đào đi lãnh hạt giống không nhiều lắm nhưng vẫn mất đi hai cân.
Nhưng Đông Xu đã đánh giá kỹ người Lữ Đào rồi.
Trên người cô ấy không có thứ gì cả.
Mặc kệ là trong túi hay là trong đồ lót đều không có giấu thứ gì.
Cho nên những hạt giống đó đã đi đâu?
Đông Xu cảm thấy Lữ Đào khẳng định là có một công nghệ đen nào đó, hơn nữa là một công nghệ đen mà cô tạm thời không biết được.
“Xem ra vẫn phải quan sát nhiều.” Đông Xu thầm than một tiếng, quyết định tiếp tục quan sát số liệu dị thường này nhiều hơn.
Mà Lữ Đào bị hoài nghi có công nghệ đen vào lúc giữa trưa không có về nhà ăn cơm.
Đầu tiên cô ta đi xem vở kịch đầy máu chó của nhà Đông Xu, thấy Vương Nguyệt Hoa la lối khóc lóc, lại thấy Đông Xu ra tới chỉ nói mấy câu đã khiến đám người họ Vương cực phẩm kia phải tức giận bỏ đi rồi.
Trong lòng Lữ Đào thật hâm mộ.
Mặc kệ Vương Nguyệt Hoa đanh đá, hay Đông Xu bình tĩnh thông minh, những thứ này tất cả đều khiến cô ta hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tỵ.
Nếu mẹ cô Chu Tiểu Thảo cũng lợi hại như Vương Nguyệt Hoa như vậy thì cô ta có thể tự tin mười phần như Đông Xu chăng? Tình cảnh hiện giờ có phải cũng sẽ không thảm đến như vậy hay không?
Cả buổi sáng mệt mỏi, Lữ Đào không muốn về căn nhà kia chỉ để uống một chén cháo cao lương.
Mà còn có khả năng đó chỉ là một chén cháo toàn nước nữa.
Cho nên, cô ta tìm một chỗ bắt đầu nghiên cứu cái không gian kỳ quái kia.
Trước đó cô ta thấy mảnh không gian này chỉ là một mảnh đất tối tăm, nên chỉ nghĩ lấy chút hạt giống từ bên ngoài đưa vào trồng.
Không ngờ kết quả những hạt giống đó chỉ trong một đêm đều lớn lên hết. Khiến Lữ Đào rất kinh ngạc.
Bởi vì chuyện này mà lúc sáng cô làm việc còn có chút thất thần.
Cũng may, cũng không có làm rớt hạt giống, cô còn lặng lẽ đưa một chút vào không gian.
Bởi vì có lương thực cho nên Lữ Đào không về nhà ăn cơm mà chuẩn bị tìm một chỗ rồi lặng lẽ lấy ra ăn một chút.
Nhưng mà phải tìm nơi nào?
Trong thôn không có chỗ nào là không có người cả, lỡ mùi thức ăn dẫn những người khác đến thì cô sẽ gặp rắc rối.
Dựa vào cái tính tình kia của bà nội cô, khẳng định sẽ cho rằng cô đã ăn trộm lương thực trong nhà, đến lúc đó lại sẽ cãi cọ kiện tụng.
Thay vì mạo hiểm bị phát hiện chi bằng tìm được một người đáng tin.
Nhưng tìm ai đây?