Ba người đi một đoạn đường thật dài, lúc này mới đi đến khúc sông cạnh bìa rừng.
Không ngoài dự đoán của Đông Xu, ở nơi đó quả nhiên có một người đang đứng.
Khương Hiểu Lan và Khương Hiểu Ngọc sau khi nhìn thấy người đó, thì lặng lẽ buông tay Đông Xu ra sau đó xoay người chạy.
Lúc này kẻ ngốc cũng biết có chuyện không đúng.
Nhưng Đông Xu nguyện ý làm kẻ ngốc để giúp nguyên chủ tìm ra hung thủ.
Cô gái kia vốn đang đưa lưng về phía cô bỗng xoay người lại.
Đó là một cô gái cao gầy, da còn vô cùng đen.
Rốt cuộc không phải ai cũng giống Đông Xu vậy, sau vụ xuân vẫn có thể trắng trẻo như vậy.
Đông Xu phát hiện, ở trong thôn trừ bỏ bản thân và Vương Nguyệt Hoa làn da còn xem như bình thường thì còn lại cũng chỉ có Lữ Đào phơi nắng không bị đen.
“Điềm Điềm đến đây.” Lưu Tiểu Hoa chủ động mở miệng, lúc cười lộ ra hàm răng có chút vàng.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì Đông Xu biết người trước mặt tên là Lưu Tiểu Hoa.
Trong nhà điều kiện cũng không tệ lắm, xây một căn nhà ngói khang trang ngay đầu phía đông thôn, tuy rằng là xây cho anh của cô ta cưới vợ.
Nhưng điều kiện của nhà họ Lưu vẫn khá giả.
Ít nhất so với nhà Đông Xu nghèo đến không có đồ để ăn thì tốt hơn nhiều.
Nguyên chủ và Lưu Tiểu Hoa cũng không thân thiết gì.
Hiện giờ lại đột nhiên gọi cô đến, hay là đám Khương Hiểu Lan động tay chân gì ở đây?
Đông Xu nhìn cô gái kia khẽ ừ một tiếng.
“Về sau cô có thể đừng thích anh Lữ Thụ được không?” Lưu Tiểu Hoa bước nhanh vài bước về phía trước, đến trước mặt Đông Xu gắt gao kéo tay Đông Xu.
Cô ta dùng sức lực vô cùng lớn giống như hận không thể trực tiếp bóp nát tay Đông Xu vậy.
Các cô gái làm việc nhà nông, có sức lực thật sự rất lớn.
“Hả?” Trong lòng Đông Xu đã có chút suy đoán, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, mà nghi hoặc nhìn Lưu Tiểu Hoa.
“Tao nói mày về sau không được thích anh Lữ Thụ, anh ấy là của tao, của tao.” Lưu Tiểu Hoa hình như có chút bệnh tâm thần, lúc nói đến đây bỗng mặt mày trở nên ngoan độc, giọng nói đầy thê lương!
Nghe có chút dọa người.
Hơn nữa nói xong cô ta còn kéo Đông Xu đến chỗ bờ sông.
“Tao nói, anh Lữ Thụ là của tao, chúng mày ai cũng không thể giành với tao, cùng tao đoạt người, đều phải chết!” Lưu Tiểu Hoa quát lên rồi liều mạng kéo Đông Xu đi định kéo cô đẩy xuống nước.
Cô ta vừa kéo người, vừa đè thấp giọng tuyên thệ chủ quyền.
“Tôi không có quan hệ gì với Lữ Thụ.” Lúc này, Đông Xu vẫn bình tĩnh nói đạo lý với cô gái này.
Một cô gái bị bề ngoài của đàn ông cặn bã làm mờ mắt, Đông Xu đau lòng cho cô ta vì đều là phụ nữ, cho nên nguyện ý cho cô ấy một cơ hội.
Nếu cô ấy không biết quý trọng thì thực xin lỗi vậy!
“Sao lại không có quan hệ, mày cho rằng tao không thấy sao, ngày đó các người làm gì ở rừng cây nhỏ? Cái đồ giày rách, thứ bẩn thỉu, đồ không biết xấu hổ.” Lưu Tiểu Hoa vừa nghe Đông Xu nói không có quan hệ gì, thì tức đến đỏ mắt.
Ngày đó chính mắt cô đã thấy, Lữ Thụ với Đông Xu đi vào rừng cây nhỏ mà.
Cô còn bị chị dâu chưa cưới của anh trai kéo đi, cho nên không thể qua xem cho rõ, chuyện này đã đè nặng trong lòng cô thật nhiều ngày.
Lưu Tiểu Hoa không phải không nghĩ đi tìm Đông Xu hỏi cho rõ.
Nhưng Đông Xu sinh hoạt quá quy luật, sau khi làm ruộng xong thì đi thẳng về nhà, cũng không đi nơi khác, Đông Xu cũng không đi trò chuyện với mấy người bạn trước đó.
Hơn nữa vụ xuân mệt như vậy khiến Lưu Tiểu Hoa cũng không có tâm tư.
Cho nên, vẫn luôn kéo dài đến khi vụ xuân kết thúc.
Cô đã hứa cho Khương Hiểu Lan và Khương Hiểu Ngọc, mỗi người nữa cân gạo trắng. Bảo các cô dẫn Khương Điềm Điềm lại đây, xong chuyện không được nói ra, nếu không sẽ chết không tử tế.
Các cô gái vẫn rất coi trọng lời thề.
Khương Hiểu Lan và Khương Hiểu Ngọc tuy rằng nhát gan, nhưng bởi vì thèm ăn cũng luyến tiếc gạo trắng quý giá cho nên cuối cùng hai cô gái cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tôi không có.” Đông Xu nhíu mày nhìn Lưu Tiểu Hoa, lúc nói còn có chút ý cười.
Lưu Tiểu Hoa căn bản mặc kệ, cô ta cậy mạnh muốn đẩy thẳng Đông Xu xuống nước.
Khúc sông chết không quá sâu, nhưng bên dưới có lớp bùn, đi xuống đó không cẩn thận là không bò lên được.
Tuy rằng khúc sông chết này không sâu, cũng chỉ gần 2m nước.
Nhưng với chiều cao của Đông Xu hiện tại nếu té vào đó thì hơn năm mươi phần trăm là phải mất mạng.
‘Đây chính là hung thủ?’
Đông Xu vừa thầm nghĩ điều đó, thì trên đầu Lưu Tiểu Hoa, xuất hiện hai chữ đỏ tươi.
【Hung thủ!】
Đúng rồi.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng bản thân vừa suy nghĩ thì trên đầu đối phương đã xuất hiện hai chữ to đó.
Nhưng ít nhất, cũng cho biết bản thân đã phân tích đúng.
Đến nỗi đối phương muốn đẩy mình xuống nước?
A..
Sau nửa tiếng, Lưu Tiểu Hoa run bần bật, sợ tới mức la cũng không dám la lên.
“Biết sợ chưa, về sau ngoan hay không ngoan?” Đông Xu ngồi bên cạnh bờ sông, tay ấn đầu Lưu Tiểu Hoa lạnh giọng hỏi.
Đối với cái hung thủ hại chết nguyên chủ này, hiện tại bởi vì chưa thành công cho nên không thể phán tội cô ta.
Nhưng Đông Xu cũng không nghĩ vấy bẩn tay mình, hay gây phiền toái không cần thiết.
Cho nên, giáo huấn nhỏ thì tốt rồi.
Từ trước ở tinh tế, trừng phạt kẻ địch sử dụng thủ đoạn nhiều không đếm xuể.
Đông Xu chỉ ấn đầu Lưu Tiểu Hoa xuống nước, chờ đến cô ta sắp không chịu nổi thì lại lôi cô ta lên.
Chờ cô ta thở hai hơi lại ấn xuống.
Như vậy liên tục trong nửa tiếng, Lưu Tiểu Hoa không chết cũng bị dọa mất nửa cái mạng.
Vào lúc gần kề tử vong, lúc mà Lưu Tiểu Hoa cho rằng giây tiếp theo cô sẽ chết, thì kết quả đã bị Đông Xu lôi ra khỏi mặt nước.
Cho nên đương nhiên bây giờ Đông Xu nói cái gì thì chính là cái đó.
“Ngoan ngoan ngoan.” Lưu Tiểu Hoa run bần bật, giọng nói cũng run rẩy, nước mùa xuân còn rất lạnh, lúc này cô sợ tới mức chết khiếp chỉ biết phản ứng theo bản năng.
“Bé ngoan.” Đông Xu vỗ vỗ mặt Lưu Tiểu Hoa, sau đó mới ném cô ta sang một bên, rồi quay người rời đi.
Chỉ là lúc đi đến bên bìa rừng, lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Không thấy được người nhưng lại thấy được ký hiệu trên đầu đối phương.
【???】
Hàn Chiêu?
Nếu nói hiện tại Hàn Chiêu đã thấy được, như vậy lúc trước nguyên chủ bị như vậy, Hàn Chiêu có nhìn thấy hay không?
Đông Xu không dám xác định, bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ, Hàn Chiêu là một người có cảm giác tồn tại vô cùng thấp.
Anh ta không thân cận với những người khác trong thôn, tuy rằng làm việc rất giỏi, nhưng lại không đến gần các cô gái khác trong thôn.
Ánh mắt Đông Xu sâu thẳm nhìn vào cánh rừng kia, sau đó mới xoay người về nhà.
Hàn Chiêu trốn sau cây, bị cái nhìn kia của Đông Xu khiến anh cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Anh ấy không biết, một cô gái nông thôn, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy, còn có khí thế mạnh mẽ đến thế.
Điều này khiến anh ấy có chút tò mò, còn có một chút giống như rung động.
Vốn dĩ anh ấy không nên có loại cảm xúc này, cũng không nên vì tò mò mà đi theo Đông Xu đến nơi này.
Rốt cuộc anh ấy đang chờ ngày có thể trở về thành phố, không nghĩ có bất kỳ mối liên lụy sâu nào với những người ở nơi đây, nhưng mà hiện giờ..
Anh ấy đã không khống chế nổi trái tim của mình rồi.
Trong vụ xuân, thà rằng mỗi ngày đều mệt đến bò dậy không nổi, mỗi tối trở về đều phải nấu nước ấm ngâm chân, cũng phải chung tổ với Đông Xu.
Dù thân thể cực kì mệt, nhưng trong lòng lại sung sướng.
Hàn Chiêu trốn sau cây, sờ tay lên ngực mình, tự giễu cười.
Đông Xu còn chưa về tới nhà, đã thấy rất nhiều người dân trong thôn tụ tập trước cửa nhà họ Lữ, hình như ở đó đang có chuyện gì xảy ra?
Từ xa đã có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của bà Lữ, bà nội Lữ Đào truyền đến.
Đông Xu vốn không quan tâm, nhưng nghĩ đến đó là
【Số liệu dị thường】
Cho nên cô đành cam chịu mà đi qua.