Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 242: Không nghĩ tới là cố nhân



Thời điểm thôn trưởng ra tới cũng thấy được người nọ, mày hơi hơi ninh ninh, lại vẫn là có kiên nhẫn đối với hắn nói, “Đều đã trễ thế này, nhanh nhanh về nhà đi, đừng ở bên ngoài.”

Người nọ liền cười hắc hắc, xoay người chạy.

Cố Vân Đông lúc này mới lấy lại tinh thần, hỏi, “Đó là ai?”

“Nga, hắn a, mấy tháng trước vừa đến thôn chúng ta.” Thôn trưởng cũng không thèm để ý lắm nói, “Hình như trước kia là ở Vĩnh Ninh phủ bên kia, chạy nạn lại đây. Nghe nói lúc tới Khánh An phủ thì gặp phải đại loạn, cha mẹ hắn còn có thê nữ cũng không có tin tức, chính hắn cũng bị thương, người cũng trở nên không rõ ràng lắm. Ngay từ đầu, hắn ban ngày còn có đôi lúc có thể gọi là thanh tỉnh, nhưng hiện tại a…”

Thôn trưởng vừa nói vừa lắc đầu, “Hiện tại cứ cách hai ngày thời gian thì có một ngày thanh tỉnh đã không tồi rồi, vừa tới lúc ấy hắn còn đi khám đại phu, đại phu nói có thể trị tốt. Thôn của chúng ta có một cái quả phụ, nhìn thấy hắn không xu dính túi lại sinh bệnh rất đáng thương, liền cùng hắn thành thân kết đôi thành vợ chồng.”
Cố Vân Đông khóe miệng trừu trừu, như thế nào, đồng tình thì đồng tình mà còn có thể kết thành phu thế? Lời này chắc có quỷ mới tin, phỏng chừng là quả phụ kia thấy hắn đẹp mắt đi? Nội tình khó nói hết a…

“Mạo muội hỏi một chút, quả phụ kia bao nhiêu tuổi?”

Thôn trưởng ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút cổ quái, “Cũng … có lẽ là lớn hơn hắn ta tầm mười tuổi đi.”

“Điều kiện nhà Tôn quả phụ kia cũng không tệ lắm, nam nhân của nàng cũng đã chết thật nhiều năm, tái giá cũng không có gì. Nếu bệnh của người này có thể trị tốt, kia cũng coi như là một cọc hỉ sự.” Thôn trưởng nói xong lắc đầu, “Đáng tiếc a, tình huống của hắn càng lúc càng không xong, Tôn quả phụ hiện tại đối với hắn cũng không kiên nhẫn, xem quần áo trên người hắn đi, ai.”
Cố Vân Đông phát hiện, thôn trưởng này, thực bát quái. Lại còn có tư tưởng rất thoáng, nàng chính là biết không thiếu thôn đều không cho phép quả phụ tái giá, liền tỷ như là nhà họ Cố bên kia.

“Người nọ nói là thê nữ của hắn đều đã chết sao?”

Thôn trưởng nhìn về phía hắn ta, “Đúng vậy, thời điểm hắn thanh tỉnh đã nói như vậy, còn rất thương tâm. Ngươi giống như đối với chuyện của hắn rất tò mò, như thế nào, ngươi nhận thức hắn?”

Cố Vân Đông quyết đoán lắc đầu, “Không quen biết.”

Thôn trưởng đã đưa các nàng đi đến hậu viện, dặn dò thê tử Tưởng thị đang sửa sang lại phòng cho khách, “Ngươi tiếp đón Cố cô nương cùng Cố phu nhân.”

Tưởng thị đồng ý, cười khanh khách hỏi Cố Vân Đông đi nơi nào, làm gì?

Cố Vân Đông tùy tiện đáp hai câu, chỉ là thần sắc lại có chút hoảng hốt.
Nàng không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên sẽ đụng tới Phó Minh, hắn còn trở thành một ngốc tử.

Tuy rằng nương nhà mình cũng là ngây thơ mờ mịt, nhưng nàng chỉ là không hiểu cùng tự hỏi một ít sự tình cao thâm, chỉ cần cùng nàng nói đơn giản rõ ràng một chút, nàng là có thể ngoan ngoãn nghe lời cũng làm được.

Nhưng nàng vừa rồi nhìn đến Phó Minh, lại là cắn ngón tay nghiêng đầu cười đến ngốc nghếch, hoàn toàn giống như là người không thể tự mình chăm sóc cho chính bản thân vậy.

Còn có hắn nói việc cha mẹ thê nữ đều đã chết, không thể tưởng được ngày đó ở ngoài thành Khánh An phủ thấy, cư nhiên là lần cuối cùng gặp mặt tiểu cô.

Cố Vân Đông nhưng thật ra không có bất luận cái cảm giác áy náy gì, hại người giả người hằng hại chi.

Nếu lúc trước đổi thành là cả nhà đại cô, nàng khẳng định sẽ dẫn bọn hắn rời đi cùng bảo hộ bọn họ.
“Cố cô nương, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa ăn cơm chiều ta lại đến kêu các ngươi.” Thanh âm của Tưởng thị kéo tinh thần nàng trở về.

Cố Vân Đông đem sự tình của Phó Minh ném đến sau đầu, đối với Tưởng thị cười nói, “Tốt, đa tạ thẩm.”

Tưởng thị lắc đầu, rời đi phòng cho khách. Nhưng vừa mới ra cửa, nàng liền lập tức kích động chạy đến nhà ở đi tìm nam nhân nhà mình, một bộ dáng thần thần bí bí.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv