Đây là một cái trấn nhỏ, cư dân không nhiều lắm, khách điếm ở trấn trên tốt một chút cũng chỉ có hai ba nhà.
Cố Vân Đông chọn cái khách điếm còn tính là đông đúc, nàng chỉ thuê một gian thượng phòng.
Ra bên ngoài cửa, nàng tự nhiên muốn cùng Dương thị ở cùng một phòng.
Ngày hôm trước nàng ngủ muộn dậy sớm, ăn cơm chiều một chút liền ngủ, ngược lại là Dương thị, trợn tròn mắt có chút không quen.
A Thư cùng Khả Khả đều không ở đây, nhưng là, có Đông Đông ở, không có việc gì.
Dương thị nghiêng thân mình, nàng cũng không lộn xộn, sợ ảnh hưởng Cố Vân Đông nghỉ ngơi, chỉ là ánh mắt nhu nhu nhìn nàng.
Thấy Cố Vân Đông đem chăn đá văng ra, nàng vội khẩn trương đắp lại cho nàng.
Ra bên ngoài cửa, Cố Vân Đông giấc ngủ không sâu, động tác này làm nàng đột nhiên mở to mắt.
Dương thị tức khắc vô thố lên, “Sao, đánh thức ngươi? Ta chính là muốn giúp ngươi đắp chăn, sẽ cảm lạnh.”
Cố Vân Đông thần sắc lập tức hòa hoãn lại, nhìn chăn trên người, thấp giọng nói, “Không có việc gì, nương ngủ đi.”
“Ân.” Lần này Dương thị ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nỗ lực làm cho chính mình ngủ.
Cố Vân Đông nhịn không được hơi cong cong khóe miệng, cảm giác trên người ấm áp, nương nàng tuy rằng ngây thơ, nhưng đối với mấy hài tử lại rất yêu thương chăm sóc.
Thật hy vọng lần này có thể thuận thuận lợi lợi tìm được Tống đại phu, thuận thuận lợi lợi nhờ hắn giúp nương trị liệu, thuận thuận lợi lợi chữa khỏi bệnh.
Chính mình một đường đi đến nơi này, đã rất thuận lợi, cũng hy vọng phần thuận lợi này có thể kéo dài.
Cố Vân Đông nhắm mắt lại, lẳng lặng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày kế, hai người lại xuất phát.
Từ Vĩnh Phúc thôn đi Khánh An phủ đường xá không ngắn, cũng không có khả năng mỗi ngày đều ra roi thúc ngựa, cho dù các nàng có thể chịu nổi, con ngựa cũng ăn không tiêu.
Thời điểm rời nhà, hai cái tiểu gia hỏa chính là ngàn dặn vạn dặn rằng muốn nàng hảo hảo chiếu cố Truy Phong.
Bởi vậy Cố Vân Đông đi đường hai ngày sẽ chậm lại một ngày, vị Tống đại phu kia cũng so với nàng xuất phát sớm hơn hai ngày mà thôi, Tần Văn Tranh nói tuổi tác của hắn cũng cao rồi, ngồi xe ngựa khẳng định không thể quá nhanh bằng không chính mình chưa kịp tới cứu người thì xương cốt cũng rệu rã.
Hẳn là có thể theo kịp.
Cứ thế năm sáu ngày qua đi, đã qua được gần một nửa lộ trình.
Các nàng cũng không phải mỗi lần đều có thể vừa khéo gặp được trấn trên hoặc là huyện thành, có thể ở lại khách điếm.
Có đôi khi nếu là trời tối vừa khéo chạy đến một thôn, cũng sẽ ở trong thôn ở nhờ một đêm.
Liền như cái thôn trước mắt này, tên là Phú Quý thôn.
Nói là Phú Quý thôn, cũng thật đúng là rất… phồn hoa, thôn này so với Vĩnh Phúc thôn thì tốt hơn không ít, rốt cuộc thôn cũng gần với quan đạo, khách nhân lui tới nhiều, cửa thôn còn có người bán thức ăn vặt.
Bởi vậy thời điểm Cố Vân Đông điều khiển xe ngựa tiến vào thôn, mọi người cũng chỉ là kinh ngạc đánh giá nhiều hơn một chút, chỉ có một ít tiểu hài tử xem náo nhiệt vô cùng hứng thú theo ở phía sau.
Cố Vân Đông trực tiếp đi tìm thôn trưởng, cho nên nói Phú Quý thôn này không phải nói không, vừa thấy thôn trưởng này so với Trần Lương còn muốn khôn khéo hơn rất nhiều, nói một đống chỗ tốt của thôn, chính là vì muốn nâng phí dừng chân lên một chút.
Địa phương Cố Vân Đông trụ lại qua đêm chính là nhà thôn trưởng, nhà bọn họ cũng là nhà ngói gạch xanh, phòng không ít, để ra một gian cấp cho mẹ con Cố Vân Đông hoàn toàn không thành vấn đề, còn bao cơm, giá cả cũng ở mức nàng có thể tiếp thu được.
Cố Vân Đông gật đầu, liền tính toán đi ra cửa đem theo xe ngựa kéo đến hậu viện.
Bên cạnh xe ngựa vẫn là đứng một đám hài tử, thấy nàng ra tới liền cười hì hì rồi chạy.
Chỉ có một người còn đứng tại chỗ, người nọ lại không phải cái hài tử, cái đầu cao cao đại đại, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Vân Đông ngây ngốc cười Cố Vân Đông khi nhìn rõ ràng được khuôn mặt của người nọ, đồng tử đột nhiên co rụt lại, ngạc nhiên giật mình tại chỗ.