Thôn trưởng đang cầm tiền thuê nhà của Cố Vân Đông, ăn đậu phộng bộ dáng thoải mái nhàn hạ.
Nhìn thấy nương tử của mình tiến vào, cũng chỉ là hơi hơi nâng nâng mắt, “Bên kia đã sửa sang ổn rồi?”
“Ổn rồi.” Tưởng thị xua xua tay, trực tiếp ngồi lên giường đất, duỗi tay liền đem đậu phộng trong tay thôn trưởng đoạt lại, thôn trưởng đang còn muốn nói cái gì, liền bị nàng trừng mắt lập tức không mở miệng nữa.
Tưởng thị lại hứng thú bừng bừng, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói, “Ngươi biết ta phát hiện cái gì sao?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi người tới tới lui lui cùng chúng ta nói chuyện không phải đều là vị Cố cô nương kia sao? Nương nàng vẫn luôn ở bên cạnh không mở miệng, ta ngay từ đầu còn tưởng rằng nàng là người câm, không nghĩ tới…” Nàng chỉ chỉ đầu, “Giống như nơi này có vấn đề.”
Thôn trưởng kinh ngạc ngồi thẳng thân mình, “Thật sự?”
Nhưng ngay sau đó lại hơi hơi lắc lắc đầu, “Nhìn cũng không giống a, ăn mặc chỉnh tề lại sạch sẽ, thời điểm không nói lời nào vẫn cứ giống như là quý phụ nhân an tĩnh, cùng cái tên ngốc tử vừa mới tới thôn của chúng ta kia một chút cũng đều không giống nhau.”
Tưởng thị phản bác hắn một phen, “Ngươi có phải hay không còn cảm thấy người ta lớn lên khá xinh đẹp? Xem ngươi quan sát người ta cẩn thận như thế.”
Thôn trưởng vội vàng lắc đầu, “Ta không có.” Nói xong lại sờ sờ cằm, “Ta nói đi, tiểu cô nương kia như thế nào vẫn luôn hỏi ta sự tình Phó Minh, nguyên lai là nương nàng cũng sinh cái bệnh này.”
Tưởng thị cũng đi theo ăn một chút đậu phộng, “Bất quá nhìn không nghiêm trọng như Phó Minh, ta nghe nàng nói cứ như một tiểu hài tử, còn rất ngoan, thời điểm hỏi ngươi ngữ khí kia ôn nhu nha. Không có lời ngươi nói, không chú ý đến biểu tình, chỉ cần nhìn vẻ ngoài của nàng, kia thật sự giống như một quý phụ nhân, ăn mặc cũng không tồi.”
“Ngươi nhìn xem, ngươi cũng nói như vậy, vậy ngươi vừa rồi còn véo ta, trách ta xem trọng nàng.”
Tưởng thị hung thần ác sát trừng hắn, “Ta có thể xem, ngươi không thể xem, người ta là nữ, ngươi là đại nam nhân nhìn chằm chằm người ta thì chính là cái đăng đồ tử.”
Thôn trưởng nhược nhược thanh âm, “Người ta ở nhờ nhà chúng ta, ta không nhìn rõ ràng thì sau này nhận sai làm sao bây giờ?”
Cố Vân Đông đứng ở bên ngoài cửa sổ nghe một lúc lâu cảm thấy thật vô ngữ, nàng thật sự không cố ý nghe lén, chỉ là nghĩ muốn tới hỏi một chút Tưởng thị có nước ấm hay không, không nghĩ tới vừa đi lại đây liền nghe được hai người đó nói đến tên của mình
Rốt cuộc ra bên ngoài, nàng cũng sợ gặp được hắc điếm gì gì đó, bởi vậy nghe nhiều thêm hai câu.
Không nghĩ tới…
Hai vợ chồng này quả nhiên là trời sinh một đôi, đều như vậy, bát quái.
Nếu bọn họ không có ác ý, Cố Vân Đông cũng liền không nói cái gì, chỉ là bước chân thoáng tăng thêm vài phần, cách khá xa liền mở miệng gọi Tưởng thị.
Tưởng thị trừ bỏ cái tính thích bát quái ra, thì các mặt khác còn rất không tồi.
Sẽ hỏi khẩu vị của hai mẹ con Cố Vân Đông, hỏi bọn hắn có thói quen về nhiệt độ gì hay không, có cần thêm chăn hay không.
Nhưng thi thoảng cũng có hỏi Cố Vân Đông một ít vấn đề riêng tư, có thể trả lời thì nàng đáp, không thể trả lời thì chỉ cười cười, đem Tưởng thị chọc đến ngược lại càng thêm tâm ngứa khó nhịn.
Cố Vân Đông cũng thực vô ngữ, cũng may chỉ trụ lại một ngày mà thôi, cơm nước xong nàng liền cùng Dương thị đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày kế, Cố Vân Đông chuẩn bị xuất phát, dắt xe ngựa ra, đem Dương thị đỡ đi vào.
Ai ngờ mới vừa tính toán đi, Tưởng thị bỗng nhiên kêu nàng, “Cố nha đầu, ta mang cho ngươi ít củ cải muối, ngươi không phải thích ăn sao? Mang đến trên đường từ từ ăn.”
Củ cải kia chính là Tưởng thị tự mình muối, người trong nhà đều không thích, Cố Vân Đông lại ngược lại, đem Tưởng thị cao hứng đến không được.
Cố Vân Đông vội một lần nữa trở về, liền thấy Tưởng thị ôm một cái bình nhỏ đi tới. Nàng chạy nhanh đi tiếp, ai ngờ bàn tay vừa giơ ra muốn tiếp cái bình, phía trong xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Dương thị, “A…..”