Cố Vân Đông là muốn đi đến học đường của Tần Văn Tranh một chuyến.
Chuyện của nhà nàng Tần Văn Tranh cũng biết một ít, nhưng hắn thật đúng là không rõ ràng lắm nguyên nhân Dương thị bị bệnh tới yêu cầu Tống đại phu trị liệu.
Tống đại phu hắn cũng biết, lúc trước cũng đã có gặp mặt, cùng từng nói qua vài câu, người nọ quả thật là có bản lĩnh.
Chỉ là năm đó tiên hoàng hoa mắt ù tai, Tống đại phu rõ ràng là y thuật cao minh, lại bị người ta hãm hại, nếu không phải bởi vì đã từng cứu được tánh mạng của Thái hậu, Thái hậu cầu tình, chỉ sợ Tống thái y ngay cả mệnh đều giữ không nổi.
Đáng tiếc, từ sau khi Tống thái y rời đi kinh thành, hắn cũng không biết hắn đi nơi nào.
Nghe nói Hoàng Thượng cố ý muốn một lần nữa mời hắn hồi Thái Y Viện.
Nguyên lai hắn ở Khánh An phủ sao?
Tần Văn Tranh làm cho Cố Vân Đông chờ một chút, chính mình đi vào trong thư phòng viết một phong thư, “Nếu là ngươi gặp được Tống đại phu, làm phiền giúp ta đem phong thư này chuyển giao cho hắn, Vân Thư thì ngươi cứ yên tâm giao cho ta. Nhà của ngươi bên kia, ta cũng sẽ nhìn.”
“Được.”
Cố Vân Đông thu tin, lại đi Liễu phủ.
Nàng cùng Liễu lão gia cũng đã gặp qua vài lần, Liễu lão gia sẽ truyền thụ cho nàng một ít kinh nghiệm buôn bán, Cố Vân Đông rất cảm kích hắn.
Lần này ra cửa, hắn vẫn là lại đây cùng Liễu Duy nói xong lời từ biệt. Miễn cho sau này tên dở hơi đó lại muốn lên án chính mình không xem hắn là bằng hữu, thuận tiện thỉnh Liễu lão gia lại có cái kinh nghiệm gì để nói, có thể điểm một chút cho Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông cuối cùng mới đi Cố Ký, Thung Tử nhìn thấy nàng còn thật cao hứng, không dự đoán được nàng lại mang đến cho mình một tin tức oanh tạc như vậy.
Nghe được sau này có vấn đề gì phải đi tìm Thiệu Thanh Viễn, cả người hắn đều không tốt.
Về sau, về sau vẫn là sự tình của chính mình thì chính mình giải quyết đi, tận lực không đi phiền toái người ta.
Một vòng đi tới, nên nói nên thấy đều không sai biệt lắm, Thiệu Thanh Viễn Kha biểu cô Tần phu tử Liễu lão gia những người này đều là người từng trải, nàng không có gì phải lo lắng nhiều quá.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, lên xe ngựa liền thẳng đến cửa thành mà đi.
Chỉ là lúc này đây, ra khỏi cửa thành, lại không phải hướng về nhà, mà là trực tiếp đi đến Khánh An phủ.
Dương thị xốc lên mức màn nhìn cảnh tượng xa lạ ở trước mặt chạy như bay, tâm tình liền có chút hoang mang rối loạn.
Nàng vội vàng thả rèm lại, nhìn Cố Vân Đông đang ngồi ở càng xe đánh xe, lập tức lại yên ổn xuống.
Cố Vân Đông nghe được động tĩnh ở phía sau, nhịn không được quay đầu hỏi, “Làm sao vậy nương?”
Dương thị hơi hơi lắc lắc đầu, “Không có gì, ta lập tức ngồi xong.”
Cố Vân Đông cười cười, “Bên trong ngăn tủ của xe ngựa có đồ ăn, nương nếu là muốn ăn, thì chính mình lấy nha.”
“Nga, nga, hảo.”
Dương thị liên tục gật đầu, thật cẩn thận đi đến bên cạnh ngăn tủ.
Bên trong có đường, có mứt, có quả cam, có điểm tâm, còn có một cái túi nước.
Dương thị nhìn một vòng, cuối cùng uống lên miếng nước, cảm giác dễ chịu hơn một ít, liền ngoan ngoãn ngồi lại.
Cũng không biết duy trì tư thế này bao lâu, nàng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Đông Đông, chúng ta đi đâu?”
“Nương còn nhớ rõ cha vẫn luôn dặn dò chúng ta ở nơi nào gặp mặt sao?”
Cái đáp án này Dương thị biết, cơ hồ không cần nghĩ ngợi mở miệng, “Khánh An phủ.”
”Đúng vậy, chúng ta liền đi Khánh An phủ.”
Xe ngựa chạy như bay, thời điểm buổi trưa nàng cũng không dừng lại, chỉ là từ trong không gian lấy ra một cái bánh bao bột ngô còn ấm áp đưa cho Dương thị.
Đây là lúc trước nàng ở huyện thành mua, ước chừng có hai ba túi.
Dương thị ăn xong, Cố Vân Đông cũng tùy ý tự mình ăn một lát. Chờ đến khi màn đêm phủ xuống, rốt cuộc các nàng cũng tới nơi cần đặt chân.