Nhị lão gia tức đến không chịu được, khẩu vị Lý thị này càng lúc càng lớn, cho rằng quan ngũ phẩm là cây bạch tùng à. Ông ta không khách khí, đánh bà ta vài bạt tai vào mồm.
Ông ta đánh Lý thị, cũng bởi vì Lý thị muốn phá hư hôn sự của Sở Trân cùng Tứ công tử Lưu gia, ra ngoài nói bậy Lưu gia không ít, Lưu gia tức giận đến muốn từ hôn. Về sau, vẫn là Nhị lão gia thỉnh cầu tam phu nhân đi Lưu gia chịu nhận lỗi, Lưu gia mới nhịn khẩu khí này. Sự kiện kia còn chưa có thanh toán, bà ta lại tới nói sự kiện này, lại còn dám nói đại ca ích kỷ. Hiện tại, ngay cả Nhị lão gia đều biết rõ đại ca của mình bị Hoàng thượng nghi kỵ, Lý thị lại dám đề yêu cầu dạng này.
Lý thị vốn là không thoải mái trong lòng, cảm thấy Sở Trân là đích nữ Hầu phủ, Sở Lệnh An là con trai trưởng Hầu phủ, một đứa hôn sự tìm không tốt, một đứa tiền đồ không tốt, không nói kém xa so với con trai trưởng đích nữ đại phòng cùng tam phòng, ngay cả một đứa thứ tử phòng bọn họ cũng không bằng.
Hiện tại Nhị lão gia vừa đánh bà ta, bà ta liên tục đè nén tức giận ở trong lòng cũng đều phát tiết ra, vung tay cùng Nhị lão gia. Nhị lão gia không còn một cánh tay, thân thể lại bị nữ sắc lấy hết. Mà Lý thị đang nổi nóng, qua vài hiệp liền cào mặt Nhị lão gia ra nhiều đường vết máu.
Nhị lão gia giận dữ, hét lớn: "Biến, cút về nhà mẹ đẻ, lão tử muốn bỏ vợ!"
Lý thị vừa nghe liền bị hù dọa rồi, vội vàng ngừng tay, lại khóc thỉnh cầu Nhị lão gia tha thứ, cũng nguyện ý xuất ra hai ngàn lượng bạc cho Nhị lão gia, để ông ta mua lại một hồng bài Tiểu Vô Song bên trong Ỷ Hồng Lâu mà ông ta đã sớm ưng ý, lại mua tòa nhà an trí. Sở lão hầu gia cùng Sở Hầu gia cũng sẽ không cho phép một đứa kỹ nữ vào phủ làm thiếp.
Lý thị ở quá khứ quản lý Hầu phủ trong thời gian vài chục năm, tham ô của chung hơn năm vạn lượng bạc, đều sung làm bạc đồ cưới của mình. Trước bị Nhị lão gia làm lụn bại hơn một vạn lượng, lại lục tục thêm một ít bất động sản vì mình cùng con trai con gái, bây giờ còn còn dư lại hơn ba vạn lượng.
Nhị lão gia vừa nghe, cũng liền không nói lại lời nói hưu Lý thị. Lý thị tham nhiều tiền như vậy, hơn phân nửa đều bị Nhị lão gia dùng, cho nên Nhị lão gia cho dù có tức Lý thị, cũng khoan dung bà ta đến bây giờ.
Chuyện này lại truyền vào trong tai đám người lão hầu gia cùng Trần A Phúc, lão hầu gia tức giận đến gọi Nhị lão gia đi mắng to một hồi.
Nhìn đến nhi tử mặt như tên hề, còn nghĩ đến tiểu Vô Song bị ông ta mua lại làm ngoại thất, lão hầu gia vừa tức vừa giận, cho ông ta hai bạt tai. Cắn răng nói: "Hai người mày cùng tức phụ mày, không có một đứa bớt lo. Mà thôi, mà thôi, đợi đến lão Tam cùng Tuyên Nhi trở về, liền ở riêng đi."
Nhị lão gia bị hù dọa bỗng chốc quỳ trên mặt đất, nói: "Phụ thân còn ở đây, các con sao có thể ở riêng? Đây là bất hiếu. Huống chi, triều đình có luật pháp, cha mẹ ở đây, không ở riêng."
Ông ta nói nói như thế, lại ước gì ở riêng. Ở riêng mặc dù đại phòng lấy phần lớn, nhưng nhị phòng cũng có thể phân không ít. Cha già sinh sống tự gò bó, lại chỉ có ba con trai, không giống người nhà khác con trai trưởng thứ tử một đống lớn, phân chia xuống liền không có bao nhiêu. Nếu như cha già thương tiếc phòng này của mình nghèo nhất, lại cho chút riêng tư, gia sản cầm đến tay sẽ không thấp hơn mười vạn lượng. Một ít tiền tài này có thể thật sự nắm giữ ở trong tay mình, mình muốn tiêu xài như thế nào liền xài như thế đó, cũng không cần vì được một ít bạc của Lý thị mà chịu đựng cơn giận của nữ nhân này.
Lão hầu gia biết rõ ý tưởng nhi tử, vô lực nói: "Triều đình mặc dù có luật pháp, nhưng cũng có lệ, có tiền lệ. Chờ lão Tam bọn họ trở về, lão Tam liền sẽ chuyển đi Tây Tiến Bá phủ. Nó là Tây Tiến Bá, triều đình thưởng nó phủ đệ, chỗ đó mới là nhà nó. Tuyên Nhi sẽ thừa kế tước vị, ta và lão đại đi nông thôn ở, một phòng của mày cũng không tốt liên tục ở tại nhà cháu trai." Lại khoát tay nói: "Mày đi đi, mày ít xuất hiện ở trước mặt ta, ta còn có thể sống lâu mấy ngày."
Nhị lão gia đi rồi, lão hầu gia liền đi An Vinh Đường, lại kêu đại tổng quản tới, thương lượng cùng Sở Hầu gia công việc ở riêng. Sau đó, lại để cho người đi thỉnh tam phu nhân cùng Trần A Phúc đến An Vinh Đường.
Lão hầu gia nói, mấy người bọn họ trước phân chia gia sản, đợi đến Sở Nghiễm Khai cùng Sở Lệnh Tuyên trở về, liền đi nha môn lập hồ sơ, triệt để ở riêng. Ông cùng Sở Hầu gia tính toán một chút, chia cho nhị phòng, tam phòng năm vạn lượng bạc, năm nghìn mẫu ruộng tốt, ba chỗ thôn trang, hai cái cửa hàng, một số gia cụ vật trang trí.
Tam phu nhân buồn bực nói: "Cha chồng, vì cái gì hiện tại ở riêng nha? Con vào lão gia nhà con đều muốn ở cạnh cha kính hiếu, cũng không vội mà chuyển đi Tây Tiến Bá phủ trụ."
Nghĩ đến ở riêng, vành mắt lão gia tử đều đỏ lên, bất đắc dĩ nói: "Cũng là không có cách nào. Hai vợ chồng lão Nhị đều mơ hồ, chờ về sau cha cùng lão đại đi nông thôn ở lâu, sợ Tuyên Nhi cùng tức phụ Tuyên Nhi không ép được bọn họ, tăng thêm phiền não."
Trần A Phúc là quan niệm đời trước, thích qua cuộc sống thanh tĩnh, ước gì phân một nhà nhị phòng ra ngoài. Nhưng vẫn nói vài câu tình cảnh: "Ông nội không cần suy tính chúng con, chúng con nguyện ý vãn bối đều ở bên cạnh ngài kính hiếu, như vậy mới náo nhiệt."
Lão hầu gia lắc đầu nói: "Hiếu thuận, ở trước mặt ông tất nhiên là vui vẻ. Không hiếu thuận, chọc ở trước mặt ông còn chọc giận ông."
Ông vừa nói như vậy, người khác liền không thể nói nữa.
Lão hầu gia còn nói: "Nhị phòng thế yếu nhất, ông liền cho bọn họ một vạn lượng bạc riêng tư. Hai nhà các con đều là tài chủ, lần này ông liền không cho. Chờ ông chết rồi, những riêng tư còn dư lại mấy nhà các con lại chia đều." Rồi nói với Sở Hầu gia: "Lý thị chiếm của các con nhiều hơn năm vạn lượng bạc, aiz, liền nhìn ở phần ở lão Nhị tàn tật, cho bọn họ đi."
Sở Hầu gia và tam phu nhân vội vàng tỏ thái độ đồng ý.
Tam phu nhân sảng khoái, thầm nói: "Nhiều gia sản nhu thế, cũng không biết Nhị bá có thể sử dụng bao lâu."
Lão hầu gia hừ lạnh nói: "Nếu như giao cho nó, không tới mười năm, liền sẽ phá sạch. Như vậy, mấy đứa cháu nội cháu chắt của cha liền đáng thương rồi. Cha đã nghĩ kỹ, những bạc cùng sản nghiệp này, cha sẽ lấy thân thể lão Nhị không khỏe, Lý thị không hiền làm lí do, trực tiếp giao vào trong tay An nhi, do An nhi cùng tức phụ nó quản gia. Hơn nữa, nếu như lão Nhị nghĩ muốn dùng bạc khoản lớn, An nhi nhất định cần phải bẩm báo trước với cha. Cha cũng sẽ đưa cho Kỳ nhi phần được phân ra cho Kỳ nhi, đó là đứa bé ngoan, không thể để cho Lý thị gây khó dễ."
Tam phu nhân và Trần A Phúc đều nở nụ cười, không nghĩ tới lão gia tử còn rất phúc hắc, triệt để chặt đứt chút niệm tưởng này của Nhị lão gia. Nhị lão gia về sau nếu muốn dùng tiền thoải mái, vẫn phải là nặn bạc tham ô trong tay Lý thị.
Lão hầu gia lại để cho tam phu nhân vội vàng nói hôn sự cho thứ nữ Sở Lâm cùng Sở Bích của Nhị lão gia, tốt nhất trước khi chính thức ở riêng định ra hôn sự cho các nàng, ông không yên tâm hai thứ nữ này rơi vào trong tay Lý thị. Mặt khác, lại từ trong gia sản nhị phòng vạch ra sáu ngàn lượng bạc cho tam phu nhân bảo quản, đợi lúc các nàng xuất giá đưa đồ cưới cho các nàng.
Tam phu nhân gật đầu đáp ứng, nàng đã xem trọng mấy nhà, đang ở nói vun vào. Trợ giúp hai tiểu cô nương kia, không chỉ bởi vì nàng chân thực nhiệt tình, cũng bởi vì nàng không muốn các nàng ở sau khi ở riêng bị Lý thị gây khó dễ. Nếu như các nàng rơi ở trong tay Lý thị, không nói đồ cưới phong phú, bán các nàng cũng có thể.
Sau đó, Sở Hầu gia lại để cho người dần dần giao tiền tài sản nghiệp trong Hầu phủ vào trong tay Trần A Phúc.