Sở Hầu gia chứng kiến tam phu nhân cùng Trần A Phúc nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Hai người đều ngồi đi." Liền đại khái nói một chút chuyện đã qua.
Thì ra, Hoàng thượng kéo bệnh thượng triều, đầu tiên là khen ngợi Sở Hầu gia nâng đỡ thái tử đánh bại nhất đảng Nhị hoàng tử như thế nào, công cao to lớn quá mức, hùng thao võ lược như thế nào. Còn nói ông đánh công chúa Vinh Chiêu đánh được hay, đây là thay Hoàng thượng dạy dỗ nàng. Nếu hiện tại đã không phải là phò mã, thì không thể lười nhác, nên vì triều đình làm cống hiến, phong ông làm từ nhất phẩm Hữu Quân Đô Đốc phủ Đồng Tri, lại phong Thái Sư chính nhất phẩm...
Sở Hầu gia vừa nghe, chính là bị dọa hỏng. Hoàng thượng luôn miệng nói ông công cao vĩ đại, ý ở ngoài lời chính là ông công cao hơn chủ. Nói ông thay Hoàng thượng dạy dỗ công chúa, ý ở ngoài lời chính là chỉ ông có không lòng thần phục.
Đừng nói trước kia ông liền nghĩ kỹ không lại đàm nhiệm làm quan gì, cho dù là không nghĩ tới như thế, nghe được lời Hoàng thượng nói ông cũng không dám lại tiếp tục làm quan nữa.
Hơn nữa, hiện ở trong triều mặc dù có ba người lĩnh chức suông thái sư, thái phó dạng này, nhưng bọn họ cũng không có chức vị thực, tuổi còn đều ở trên sáu mươi. Có chức vị thực, vẫn chưa có người nào có thể lĩnh hai cái chức suông này. Ông biết rõ, nếu như hôm nay ông dám nhận hai cái chức quan này, ngày mai Hoàng thượng liền sẽ tìm lấy cớ cái khác thật tốt thu thập ông, nói không chừng gia tộc đều nguy hiểm.
Ông lập tức quỳ xuống tận lực từ chối. Bản thân đức hạnh không tốt, nổi giận phạm thượng đánh công chúa, phạm vào lỗi dĩ hạ phạm thượng, có phụ thánh ân. Mặc dù Hoàng thượng có lòng dạ rộng lớn không so đo, nhưng ông vẫn không thể không thời khắc xét lại chính mình, ông như vậy đích xác không xứng đảm đương đại nhậm. Còn nói ông hiện tại tình huống thân thể đặc biệt không tốt, cũng không thích hợp lại làm quan trong triều. Không chỉ không thể lại làm quan, ông còn sẽ ở sau khi nhi tử Sở Lệnh Tuyên bình định trở lại, truyền tước vị Vĩnh An hầu này cho hắn. Sau đó, ông liền sẽ đi nông thôn ở lâu dài, vừa vì dưỡng bệnh, cũng vì xét lại khuyết điểm của chính mình.
Hoàng thượng mất hứng, nói ông thay mình dạy dỗ công chúa dạy dỗ đúng, còn nói ông trẻ trung khoẻ mạnh, phải nên làm nhiều chuyện vì triều đình, không được phép lười nhác.
Sở Hầu gia vừa bị Hoàng thượng "Thiên Đại Long ân" cảm động, lại vì mình không thể vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn mà xấu hổ, quỳ trên mặt đất khóc lớn không thôi, kể ra hối hận trong lòng, không nên cô phụ thánh ân, không nên đánh công chúa. Lại liệt kê từng cái chứng minh mình không khỏe, thắt lưng không tốt, còn có chứng thở gấp, đại phu nói nếu như ở lâu nông thôn có lẽ có thể giảm bớt bệnh tình...
Hoàng thượng không còn cách nào, chỉ phải thu hồi thực chức, để ông lĩnh thái sư chính nhất phẩm. Sở Hầu gia vẫn là không dám nhận, đều đụng rách trán.
Cuối cùng, Hoàng thượng không thể không rưng rưng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, còn lần nữa bày tỏ, triều đình mất đi Sở ái khanh, là tổn thất thật lớn...
Một màn "Quân thần đại nghĩa" vừa ra, cảm động tất cả đại thần trên điện, rất nhiều đại thần đều rơi lệ. Cùng nhau quỳ xuống hát tụng: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Sở Hầu gia vốn đã nói qua cùng lão hầu gia sau này mình sẽ không đảm nhiệm bất luận chức quan gì nữa, thậm chí ngay cả tước vị cũng sẽ truyền cho Sở Lệnh Tuyên. Lão hầu gia ngoài mặt không phản đối, nhưng trong lòng vẫn có một cái hy vọng xa vời không dám nói ra, chính là đợi đến Hoàng thượng băng hà, thái tử nhất định sẽ trọng dụng nhi tử. Dù sao nhi tử mới bốn mươi bốn tuổi, trong lúc tráng niên, hơn nữa nhi tử từ nhỏ khát vọng chính trị ông rõ ràng nhất. Nhưng mà, hôm nay ở trong triều, nhi tử ngay trước mặt tất cả đại thần nói chuyện thành dạng này, về sau cho dù Hoàng thượng băng hà, cũng không thể nào xuất sĩ một lần nữa.
Lão gia tử bất đắc dĩ nói: "Lần này Hoàng thượng có thể yên tâm rồi." Lại đau lòng nhìn nhi tử một cái, nói: "Nhưng con đang lúc tráng niên, liền phải triệt để thanh nhàn rảnh rỗi, bảo dưỡng tuổi thọ."
Sở Hầu gia cười nói: "Như vậy cũng tốt, học một ít đào ông, hái cúc đông dưới rào, xa thấy núi Nam Sơn... ngày như vậy, không tồi. Huống chi, con triệt để lui ra, khiến Hoàng thượng bỏ xuống khúc mắc, đường của Tam đệ và Tuyên Nhi về sau liền dễ đi."
Nhìn Sở Hầu gia tuấn lãng nho nhã như cũ, Trần A Phúc cũng có chút khó chịu. Cẩu hoàng đế kia cũng thật là thất đức lương bạc, đơn giản là vì một chút lo lắng cùng nghi ngờ của ông ta, liền đối đãi hạ thần vì ông ta chịu nhục bán mạng nhiều năm dạng này.
Tam phu nhân lại nói: "Đại bá làm đúng. Ngẫm lại Viên gia vài thập niên, có bao nhiêu đáng sợ nha."
Nhắc tới Viên gia, lão hầu gia không có không cam lòng, Trần A Phúc cũng không có bất bình.
Rồi Sở Hầu gia cười nói với Trần A Phúc: "Đợi đến Tuyên Nhi trở về, cha vị truyền tước cho nó xong, liền đi nông thôn ... Phúc Viên ở." Ông vốn là muốn nói Đường Viên, về sau nghĩ đến Đường Viên là thôn trang đồ cưới của La thị, nếu như La thị không thông cảm cho mình, vẫn không thể đi chỗ đó, liền thay đổi nói Phúc Viên.
Trần A Phúc còn chưa nói gì, sở lão hầu gia liền cười nói: "Thật tinh mắt, Phúc Viên chính là một địa phương tốt. Lâu như thế, cha lúc nào cũng sẽ nghĩ tới Đường Viên và Phúc Viên. Về sau con đi nơi nào, cha cũng cùng đi."
Năm ngày sau, Trần A Phúc mới biết được quyết sách Sở Hầu gia từ quan có nhiều cơ trí cùng anh minh, tuồng nhận sai có bao nhiêu thành khẩn cùng sáng suốt.
Ngày hai mươi tháng mười một, tiểu thập nhất cùng Tiểu Lý Hiên lại tới Sở phủ.
Tiểu thập nhất vụng trộm nói cùng Trần A Phúc, cậu nghe mẫu hậu và hoàng huynh nói chuyện, Hoàng thượng giống như chuẩn bị ban thưởng một nữ nhân cho Sở Hầu gia. Mấu chốt là nữ nhân kia rất không thỏa đáng, là tam nữ Hòa Thạc vương gia Minh Vi quận chúa. Vị quận chúa này hai mươi tuổi, là một quả phụ. Quả phụ thì cũng không sao cả, quan hệ là nàng ta thể trạng to lớn, lực lớn vô cùng, còn cực kì đanh đá, nam nhân chính là ở thời điểm đánh nhau cùng nàng ta bị nàng ta đấm vài quả mà chết rồi.
Thái tử ca ca cùng mẫu hậu thương lượng nên khuyên Hoàng thượng buông tha cho cái quyết định này như thế nào. Bọn họ thương lượng nửa ngày, vẫn quyết định không thể khuyên giải, vốn là Hoàng thượng đã cảm thấy thái tử quá khứ quá ỷ lại Sở Hầu gia, nếu bọn họ lại vừa khuyên giải, Hoàng thượng sẽ càng mất hứng.
Kết quả, bởi vì Sở Hầu gia biểu hiện quá tốt, Hoàng thượng thế nhưng tạm thời buông tha cho tứ hôn kia.
Tiểu thập nhất rất thẹn thùng, kéo tay áo Trần A Phúc nhỏ giọng nói: "Nhạc mẫu, thực xin lỗi nha. Người cũng giúp con nói lời xin lỗi cùng Sở Hầu gia, ông ấy đối với con và ca ca tốt như thế, nhưng mà, chúng ta đều không giúp được ông."
Trần A Phúc cảm động hết sức, nâng mặt cậu cười nói: "Cảm ơn con, ta và cha chồng của ta đều biết rõ con là đứa bé ngoan ký tình. Thái tử điện hạ cùng Hoàng hậu nương nương làm đúng, có đôi khi, không giúp chính là giúp."
Trong lòng lại cuồng mắng cẩu hoàng đế kia, cũng quá xấu xa!
Tiết mục "Quân thần đại nghĩa", rất nhanh liền lưu truyền ra, tất cả mọi người đại khen Hoàng thượng nhân từ, Sở Hầu gia trung thành. Chỉ có trong lòng Lý thị không thoải mái, cảm thấy Sở Hầu gia ích kỷ, hắn đại quan từ chính nhất phẩm cùng từ nhất phẩm, phải mưu cho nhi tử mình chức quan tốt hơn mới đúng chứ. Dùng đại quan chính nhất phẩm, đổi tiểu quan lại lục phẩm, Hoàng thượng còn chiếm đại tiện nghi rồi.
Sở Lệnh Tuyên không cần phải nói, trở về liền thừa kế tước vị, bản thân lại là võ quan tam phẩm. Ngay cả thứ tử Sở Lệnh Kỳ đều làm quan từ lục phẩm, chỉ con ruột Sở Lệnh An của bà ta vẫn là một tiểu quan từ thất phẩm. Nếu như Sở Hầu gia giúp đỡ chút, nhi tử ít nhất có thể lấy cái quan lục phẩm.
Lý thị chạy đi tìm Nhị lão gia nói ý tưởng của mình, lại để cho Nhị lão gia đi theo Sở Hầu gia nói một chút, lấy cái quan lục phẩm cho nhi tử làm, còn phải cao hơn thứ tử kia mới tốt.