Cuối tháng mười một, Trần A Phúc mới triệt để làm rõ hết sản nghiệp trong Hầu phủ.
Sở Lệnh An cùng Thẩm thị cũng biết rõ lão gia tử dự định, vừa khổ sở lại là cao hứng. Khổ sở là bọn họ căn bản không muốn hiện tại ở riêng, đi theo Hầu phủ cùng nhau sống qua ngày, tất cả chi phí đều là đại phòng, mình cũng thuộc về công tử nãi nãi Hậu phủ. Cao hứng là còn may sống một mình không phải là Nhị lão gia quản gia, lão gia tử trực tiếp truyền sản nghiệp tới trong tay Sở Lệnh An, nếu không không qua được bao lâu nhà mình liền sẽ từ từ lụi bại.
Sở Lệnh An biết rõ tính tình lão cha, hắn thương lượng cùng lão hầu gia, lão gia tử cho bạc riêng tư đừng để cho cha hắn biết rõ, chổ bạc ở riêng được chia năm vạn lượng ngoại trừ sáu ngàn lượng đồ cưới cho hai thứ muội, cho Sở Lệnh Kỳ một vạn lượng, phần lớn bạc còn thừa mua thành tòa nhà cùng đất đai. Lão hầu gia cũng đồng ý, đã lén lút phái người tìm kiếm khắp nơi.
Sở gia ở trong bóng tối tiến hành ở riêng, mà triều đình thanh trừ nhất đảng Nhị hoàng tử lại ở khua chiêng gõ trống tiến hành. Cha chồng Hà Toàn của Trần Vũ Huy đã bị bắt vào đại lý tự, người Hà gia cũng bị hạn chế tự do thân thể, không được phép rời khỏi Hà phủ.
Lúc trước đều cho rằng thanh trừ dư đảng Nhị hoàng tử không tiến hành lại nhanh như vậy, Trần Thế Anh còn chưa kịp đi tìm Hà Toàn nói chuyện Trần Vũ Huy hợp cách.
Trần Thế Anh vừa nhận được tin Hà Toàn bị bắt thì bị dọa hỏng rồi. Hắn cũng không phải lo lắng cho Hà Toàn, mà là nếu như Hà Toàn còn làm chủ được, còn có thể nhờ quan hệ đó thả Trần Vũ Huy một lần. Mà Hà Lâm Sinh chính là tên hỗn đản, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói, huống chi hắn còn cực kỳ hận Trần Vũ Huy.
Trần Thế Anh vội vàng xin nghỉ hồi kinh thành một chuyến, đi Hà gia đàm phán. Hà phu nhân cùng Hà Lâm Sinh rõ ràng nói cho hắn biết, nữ tử đều là lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, không thể nào nhà chồng vừa gặp xui, ả liền tìm cách chạy trốn.
Trần Thế Anh lấy đứa nhỏ trong bụng Trần Vũ Huy nói chuyện, nói nhà bị lưu vong hoặc bị bán, hài tử không phải là dễ sống sót như thế nào, chính là nô tịch. Nếu bọn họ thả Trần Vũ Huy hợp cách, Trần gia sẽ tận lực nuôi lớn đứa bé này, để nó tương lai có tiền đồ.
Hà Lâm Sinh lại nói, nếu đã là con cháu Hà gia, thì phải cùng tiến cùng lui, cùng chết sống với gia tộc. Trần Thế Anh phải cứu thì cứu một nhà, nếu như không cứu được một nhà, khuê nữ cùng cháu ngoại của hắn sẽ theo nhà chồng cùng nhau xúi quẩy.
Nhìn qua cái tên hỗn đản này, Trần Thế Anh không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn không có khả năng kia, cũng không có lá gan đó, căn bản cứu không được Hà gia. Nếu không phải Trần Vũ Huy và Hà gia thường nổi xấu xa, huyên náo mọi người đều biết, thậm chí nháo đến trên Kim điện, hắn ngay cả Trần Vũ Huy cũng không có bản lãnh cùng lá gan cứu.
Trần Thế Anh không còn cách nào, chỉ đành xám xịt rời Hà gia. Hắn không dám trì hoãn lâu, ngày mai lại muốn chạy về phủ Định Châu. Cuối năm công vụ bề bộn, thái tử điện hạ lại ám hiệu hắn chỉnh lý tất cả sự vụ Định Châu, năm sau có trọng trách khác.
Trước khi đi, hắn vẫn đi Giang phủ cùng Sở phủ một chuyến, thỉnh Giang gia cùng Trần A Phúc chú ý nhìn Trần Vũ Huy một cái.
Trần A Phúc giữ Trần Thế Anh ăn cơm tối ở trong Trúc Hiên.
Trần Thế Anh cực kỳ uể oải, nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi, thời điểm cha không ở trong kinh, nếu như Huy nhi có chuyện cần muốn giúp đỡ, liền giúp đỡ nó. Aiz, nó mặc dù không hăng hái, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của cha, cha cũng không muốn nó tuổi còn trẻ mà mất mệnh. Nó mới mang thai ba tháng, cha thật sợ súc sinh Hà Lâm Sinh kia bất lợi đối với nó."
Trần A Phúc đáp ứng rất thống khoái: "Được, cách vài ngày con liền phái người đi Hà gia thăm nó."
Trần A Phúc mặc dù đặc biệt chán ghét Trần Vũ Huy, nhưng vào lúc này, đặc biệt là nàng ta còn có thai, thường xuyên phái người đi xem một chút nàng ta có bị người Hà gia tổn thương hay không là cần phải.
Sau khi ăn xong, ba đứa bé được đầy tớ mang từ An Vinh Đường về Trúc Hiên.
Bọn họ đã không nhận ra Trần Thế Anh. Nhìn qua Trần Thế Anh trẻ tuổi tuấn tú, rìa môi trên chỉ lưu lại hàng râu mỏng nhếch lên, Vũ Ca Nhi hỏi Trần A Phúc: "Mẫu thân, vị thúc thúc này là ai?"
Tiểu Ngọc Nhi cũng trừng mắt to tròn vo hỏi một câu: "Thúc, ai?"
Bọn họ nói chọc cho Trần Thế Anh cười ha ha.
Trần A Phúc cười sẵng giọng: "Nói bậy bạ gì đó. Ông là ông ngoại của các con, đều đến chào ông ngoại."
Minh Ca Nhi rốt cuộc tìm được cớ cười nhạo ca ca, ha ha cười nói: "Ca ca kêu sai òy, ông ngoại kêu thúc thúc."
Vũ Ca Nhi rất thẹn thùng gãi gãi đầu mái ngói, tìm mặt mũi cho mình: "Ha ha, ông ngoại trắng trắng, như thúc thúc, không giống ông ngoại."
Tiểu Ngọc Nhi cũng nói hai chữ theo: "Trắng trắng."
Sau đó, ba đứa bé tiến lên phía trước dập đầu cho Trần Thế Anh, nói: "Gặp qua ông ngoại."
Tiểu Ngọc Nhi không biết nói nhiều như vậy, chỉ kêu "ông", thanh âm vẫn còn lớn, không có bị hai tiểu ca áp chế.
Trần Thế Anh nói tiếng "Đứa bé ngoan", liền một phen ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, cười nói: "Cháu gái ngoại thật có khả năng, nhỏ như thế liền biết dập đầu, còn biết gọi người."
Tiểu Ngọc Nhi là biết nhìn vẻ ngoài, bình thường liền thích nhất ông nội tuấn lãng, bây giờ nhìn đến ông ngoại còn trẻ tuấn tú hơn ông nội, càng ưa thích. Bé ôm cổ Trần Thế Anh liền hôn ông hai cái, cười ha hả vài tiếng, vểnh cái mông nhỏ lên. Lại hô: "Ông, ông, ông."
Thấy mặt mày của bé cùng Trần A Phúc cực kỳ giống nhau, Trần Thế Anh cực thích, nghĩ tới Phúc nhi mới trước đây đại khái chính là xinh đẹp như vậy đi? Cũng hôn lại con bé vài cái.
Tâm tình buồn bực của Trần Thế Anh bị mấy hài tử này triệt để xua đuổi chạy hết, chơi cùng bọn nhỏ thật lâu mới về nhà.
Hôm nay mùng sáu tháng chạp, Trần A Phúc ở trong phòng nghị sự nội viện phân công hết công việc, chưa trở về Trúc Hiên của mình, mà là đi Minh Hào Viện của tam phu nhân. Mấy người hài tử cùng động vật gia đều bị Sở Hầu gia đón đi An Vinh Đường, Trần A Phúc trở về cũng không có việc gì.
Mặc dù Sở Hầu gia khôi phục thân tự do, nhưng xét thấy thái độ Hoàng thượng, căn bản không dám đi tìm Bụi, như cũ ngày ngày mang hài tử chơi đùa. Ông muốn đi trùng hôn vãn hồi lòng Bụi, tất phải đợi đến sau khi lão hoàng đế chết.
Nghe nói, thân thể lão hoàng đế đã đặc biệt không tốt lắm. Thân thể thái hậu lại ngoài ý muốn có khởi sắc, so với vài ngày trước đó khá hơn nhiều, cũng không biết có phải điểm tâm Trần A Phúc đưa có tác dụng hay không.
Thời điểm nàng đi vào, tam phu nhân đang ngồi ở trên giường mím môi vui mừng.
Trần A Phúc cười nói: "Có chuyện gì tốt khiến tam thẩm vui mừng như thế, là Tam thúc phụ gửi thư về?"
Tam phu nhân cười nói: "Mỗi lần Tam thúc phụ con gửi thư, còn thiếu Tuyên Nhi cho con sao?" Lại nói: "Hôn sự của Sở Lâm đã định ra rồi, là hậu sinh Đinh gia, mấy ngày nữa thì Đinh gia sẽ tới cầu hôn."
Cha hậu sinh Đinh gia là Hình bộ lang trung, bản thân đọc sách ở Quốc tử giám, năm nay mười lăm tuổi...
Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm làm chuyện tốt, Tam cô nương cùng tứ cô nương sẽ ký thẩm cả đời."
Tam phu nhân nói: "Ta lại không lạ gì các nàng ký tình ta, ta chỉ là không muốn để cho Lý thị lầm lỡ các nàng "
Hai người đang nói, nha đầu hồi môn Áp Lê của Trần Vũ Huy mang đến từ nhà mẹ đẻ được dẫn đến, Áp Lê đều khóc hoa mặt.
Trần A Phúc cả kinh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Áp Lê khóc ròng nói: "Đại cô nãi nãi, nhị gia đánh Nhị nãi nãi sảy thai, Nhị nãi nãi chảy thật là nhiều máu..."