Thời điểm Trần A Phúc muốn đi, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng chịu để cho mẫu thân ôm, lại bò ở trong ngực của mẫu thân khóc lớn một hồi. Hài tử này, quỷ tinh lại háo thắng, đều là bị ông nội của nó sủng. Trần A Phúc âm thầm phỉ nhổ không thôi, cũng đành phải xốc tinh thần nói tốt, mới dỗ dành được cô gái nhỏ.
Trần A Phúc cảm thấy, Sở Hầu gia có lẽ chính là biết sủng người, cho nên mới sủng được một già một trẻ tính tình lớn vậy.
Sở Hàm Yên dắt hai người đệ đệ, Trần A Phúc ôm Tiểu Ngọc Nhi và tam phu nhân cùng nhau ra khỏi An Vinh Đường. Hiện tại, Sở tam phu nhân chuyển đi Minh Hòa Viện trụ.
Minh Hòa Viện không lớn, kề bên Trúc Hiên, hai cái sân chẳng qua cách vài chục mét.
Tam phu nhân cười nói: "Ta muốn làm hàng xóm với con, liền đặc biệt muốn Minh Hòa Viện."
Trần A Phúc cười nói: "Tốt quá, vậy mấy đứa hài tử về sau ghé chơi cũng thuận tiện."
Tam phu nhân cười nói: "Có thuận tiện cũng vô dụng. Ông nội tụi nó vừa trở về ở, liền ngày ngày chiếm cứ bọn nó. Ta vẫn ngóng trông Tuyên Nhi mau chút trở về, các con có thể sinh thêm một khuê nữ. Tiểu khuê nữ vừa sinh ra ta liền ôm trở về nuôi dưỡng, cha chồng con lại như thế nào cũng thẹn thùng đến gặp ta đòi hài tử."
Trần A Phúc cười cười, nàng đích xác không biết nên nói cái gì.
Trên đường, tam phu nhân nhỏ giọng nói cùng Trần A Phúc: "Vinh Chiêu là sáng hôm nay đi trong chùa. Chúng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù thường xuyên có tranh chấp, nhưng dù sao cũng là đường tỷ muội, ta vẫn đưa nàng đi. Ai, cũng chỉ có ta đi đưa nàng, trước có nhiều muội muội, đệ muội chơi cùng nàng tốt đến như vậy, không có một người nào đi tiễn đưa. Nàng như biến thành một người khác, bản thân bị ma quỷ ám ảnh, hại chính mình không ít, cũng hại mẹ đẻ cùng nhà ông bà ngoại. Có lẽ chỉ mình nàng là con gái ruột, cũng sẽ vì nàng quan hệ ở nhà chồng sống không dễ chịu... Nàng nói, nàng làm hết thảy, đều là vì nàng quá thích đại bá, đầu tiên nhìn thấy được đại bá cũng liền không bỏ được hắn. Nói đại bá là một kiếp của nàng, nếu như này cuộc đời của nàng không gặp phải đại bá, hẳn là tốt... Nàng còn nói tâm nàng đã trả giá, không dễ dàng thu hồi lại như vậy, còn muốn gặp đại bá một lần. Ta nói cùng đại bá, đại bá không có đi."
Tam phu nhân thật sâu than một tiếng, lại nói: "Cái này lại quái trách được ai chứ? Nàng gặp được đại bá, nếu như không nghĩ hết biện pháp cướp đại bá làm của riêng, không cùng lão Nhị và phế hậu trộn lẫn cùng một chỗ, hoặc là cùng vị Tiết phò mã kia sống qua ngày thật tốt, cũng sẽ không hại nhiều người như vậy, nàng cũng sẽ không có một ngày này. Muốn trách, vẫn là trách nàng tham lam, ích kỷ, chỉ cầu chính mình thống khoái, không để ý người khác sống... Ta ngược lại cảm thấy, đại bá là kiếp của nàng, nàng lại là kiếp của đại bá. Nàng chỉnh đại bá một nhà thật tốt chia năm xẻ bảy, đều phá hủy tiền đồ của đại bá. Nếu như khi đó ta và tam gia không ở biên quan, Tuyên Nhi và Hoa nhi không rời xa kinh thành đầu nhập vào chúng ta, còn không biết sẽ như thế nào... Aiz, người ấy mà, mặc kệ sinh ra ở nhà đế vương, hay là sinh ra ở gia đình dân chúng, cũng phải nói bổn phận, làm việc không thể cưỡng cầu. Cũng phải thông minh một chút, biết thức thời, hiểu tiến lui."
Vinh Chiêu không chỉ lòng tham, ích kỷ, còn ác độc, ngoan lệ. Nếu như nàng ta không phải là nghĩ một mồi lửa chết cháy Bụi, thiếu chút nữa liên lụy nhiều người bị chết cháy như thế, Sở Hầu gia có lẽ còn không hận nàng ta như thế, cũng có lẽ sẽ đi gặp nàng ta một lần cuối cùng đi?
Trần A Phúc cười nói: "Người rộng lượng thông tuệ giống như tam thẩm, dù sao cũng không nhiều. Nếu không, nhà đế vương sao lúc nào cũng không thiếu được máu tanh đoạt trữ, nhà dân chúng cũng có thật nhiều người vì tranh đoạt một chút gia sản mà huyên náo gây chiến."
Tam phu nhân cười ha ha nói: "Chỉ con là miệng ngọt." Lại nói: "Đại bá đã chuyển về Hầu phủ, vào ở An Vinh Đường, không biết đại tẩu bao giờ thì có thể vào ở. Tẩu ấy trở về thì tốt rồi, nhà chúng ta liền đoàn viên, đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của đại bá cùng Tuyên Nhi."
Nghĩ đến Bụi cố chấp, Trần A Phúc cười khổ nói: "Cha chồng cùng đại gia muốn lưu phàm tâm của mẹ chồng con lại, có thể không dễ dàng."
Tam phu nhân thở dài nói: "Trước đó đại tẩu, vẫn là người ôn nhu hiền hòa. Nhiều năm nương tựa cửa chùa như vậy, làm tâm tính nàng thay đổi."
Bọn họ tới trước Minh Hòa viện, trước khi chia tay, tam phu nhân lại để cho Trần A Phúc làm một ít điểm tâm mềm nhuyễn, ngày mai nàng tiến cung mang cho thái hậu.
Trần A Phúc gật đầu đáp ứng, nàng cũng muốn mang một ít đi qua cho tiểu thập nhất cùng Hoàng hậu nương nương.
Trở lại Trúc Hiên, Trần A Phúc rửa mặt xong, cùng mấy hài tử nháo thật lâu ở trên giường, cho đến bọn họ buồn ngủ, mới xua đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lại thừa dịp thời điểm này phân phòng ngủ cùng Tiểu Ngọc Nhi. Cô gái nhỏ quá cường thế, nếu như về sau thói quen ngủ cùng một chỗ với bản thân, lúc tách ra lại phải náo lớn.
An bài con bé đi tây phòng Tây Khoa Viện, gian phòng ốc này sớm liền thu thập xong, hôm nay chỉ cầm lấy đệm chăn qua là được. Sở Hàm Yên ngủ đông phòng, thấy muội muội về sau một cái sân với nàng, cao hứng không thôi, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Tiểu Ngọc Nhi mặc dù mất hứng không thể cùng nhau ngủ với mẫu thân, nhưng ít ra trụ một căn nhà cùng tỷ tỷ, dù sao cũng tốt hơn mấy ngày hôm trước tự mình cô đơn trụ một căn phòng lớn. Hừ hừ vài tiếng, vẫn là ngoan ngoãn ngủ lại ở chỗ này.
Trần A Phúc đóng kín cửa phòng ngủ, cầm lấy nửa bát hạt thông mùi sữa nàng chuẩn bị tốt trước đó tiến vào không gian.
Kim Yến Tử vẫn còn bận rộn, Trần A Phúc cười nói: "Cục cưng, mau tới nghỉ ngơi một chút. Ma ma muốn cảm ơn con, nếu không phải con đề tỉnh, La gia trang còn không biết sẽ như thế nào."
Kim Yến Tử chít chít cười bay lên lòng bàn tay Trần A Phúc.
Trần A Phúc hôn nó vài cái, từ trong chén cầm lấy hạt thông đút nó. Một người một chim nói đến đêm khuya, Trần A Phúc mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc liền rời giường. Nàng dẫn Hoa mụ mụ cùng hai tiểu nha đầu đi phòng bếp nhỏ hậu viện làm điểm tâm, lần này làm được nhiều, không chỉ đưa cho thái hậu nương nương trong cung, Hoàng hậu nương nương, tiểu thập nhất cùng Lục công chúa hai hộp, còn cho người nhà trừ ra Lý thị ra đều đưa mấy khối.
Sau đó đầu giờ Tị mỗi ngày, mấy hài tử mới thức dậy nếm qua điểm tâm, Sở Hầu gia liền sẽ phái người đến đón bọn hắn đi An Vinh Đường. Thời điểm ăn cơm trưa sẽ trả lại, đầu giờ Thân buổi chiều sau khi bọn nhỏ nghỉ trưa, lại phái người đến đón đi, đến tối mọi người cùng nhau đi An Vinh Đường ăn cơm xong, Trần A Phúc lại dẫn bọn hắn trở về.
Thời điểm Tam phu nhân không tiến cung, muốn đến xem hài tử một chút, đều không gặp được.
Ngày mười lăm, mấy người hài tử mới vừa bị đón đi An Vinh Đường một lát, vài mụ mụ lại dẫn hài tử trở về. Bởi vì nội thị trong cung đến, nói Hoàng thượng truyền Sở Hầu gia vào triều diện thánh.
Hoàng thượng hiện tại giống như không vào triều, không biết ông ta đột nhiên truyền Sở Hầu gia vào triều có chuyện gì. Vừa nghe đến tin tức này, tam phu nhân cũng ngồi không yên, chạy tới Trúc Hiên ngồi chờ cùng Trần A Phúc.
Không phải là các nàng buồn lo vô cớ, thật sự là hiện tại ở trong triều quá loạn, Hoàng thượng vừa nghi thần nghi quỷ. Các nàng chờ đến trưa, Sở Hầu gia chưa trở về, tam phu nhân ở Trúc Hiên ăn cơm mới về Minh Hòa Viện. Đợi đến cuối giờ Thân buổi chiều, Sở Hầu gia cuối cùng trở về rồi. Không lâu sau, ông phái người đến thỉnh Trần A Phúc cùng tam phu nhân đi An Vinh Đường.
Hai người kết bạn đi An Vinh Đường, lão hầu gia đã tại chỗ đó rồi. Sở Hầu gia cặp mắt sưng đỏ, vừa nhìn là đã khóc qua, trán còn có một mảng lớn tím xanh, lại nhìn thấy mà giật mình.
Đây là ông bị đánh, còn bị đánh khóc?
Sở tam phu nhân và Trần A Phúc đều vô cùng giật mình.