Nói về những gút mắc này nọ giữa Lam Niệm Tích và Nguyệt Hoa Linh, nói đơn giản thì đơn giản, chẳng qua là Lam Niệm Tích trước sau muốn đường đường chính chính phân cao thấp với hắn, nếu không sao có thể lấy ngôi đầu trong bảng xếp hàng công tử thế gia, giống như đang chiếm tiện nghi của người khác vậy, người Cô Tô Lam thị không làm những chuyện như thế. Còn muốn nói phức tạp hả, thì cũng phức tạp, chuyện này một người muốn đánh, một người lại không muốn đánh, một người muốn đuổi theo, một người muốn chạy trốn, qua qua lại lại hơn mười năm, đều đã thành sự việc trong tiên môn không ai không biết.
Mọi người vốn vẫn có chút mong chờ trận chiến so tài của hai người này, nhưng thời gian lâu rồi, đổi thành xem hai người này kiên trì rượt đuổi cảm thấy rất thú vị, thậm chí lúc Lam Niệm Tích đuổi theo Nguyệt Hoa Linh, vô số người qua đường sẽ hoan hô cổ vũ cho cậu. Mới đầu Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện còn cảm thấy cứ truy đuổi theo người ta là không tốt, nhưng nghĩ lại, hai Càn Nguyên, truy đuổi thì truy đuổi, cũng chẳng quan tâm, có thể đánh thì đánh, không đánh cũng chẳng sao, dần dần không khuyên can nữa.
Cho đến một hôm, Lam Niệm Tích bật khóc trong Tĩnh Thất.
Cậu vốn hiểu Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện rõ nhất, bình thường tuyệt đối sẽ không đột nhiên xông vào, gõ cửa không có câu trả lời là trực tiếp rời đi, nhưng hôm nay cậu thật sự rất gấp, mới sáng sớm đã đẩy mở cửa Tĩnh Thất. Thật ra cũng không có gì, chỉ là Lam Vong Cơ đang dỗ dàng Nguỵ Vô Tiện rời khỏi giường như mọi ngày, Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều nhõng nhẽo trong vòng tay y, hai người ngày nào cũng phải hôn đối phương lung tung một hồi.
Lam Niệm Tích nhìn thấy, cũng không như ngày thường kêu bọn hắn chú ý một chút, cậu không quản nhiều như vậy nữa, khóc ầm lên: "Phụ thân! Cha!!! Đừng có dính nhau nữa! Cứu mạng a!!!!!"
Lam Niệm Tích luôn rất hiểu chuyện, trước giờ không để bọn hắn phải lo lắng chuyện gì, lúc còn nhỏ cũng chưa từng hoảng loạn khóc lớn như vậy, khiến Nguỵ Vô Tiện bị doạ tỉnh luôn, vội vàng bật dậy, "Niệm Tích, ngươi sao vậy hả?"
"Trước hết cha đi rửa mặt mũi mặc quần áo đi, không thể quần áo không chỉnh tề, không thể ..." Nguỵ Vô Tiện trợn tròn mắt, hắn phục đứa con trai này của hắn rồi, khóc thành ra cái dạng này mà vẫn nhớ nhắc nhở gia quy với hắn. Theo cách nói của Lam Niệm Tích, Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện là thiên y bách thuận (mọi việc đều nghe theo), việc giám sát mấy gia quy này chỉ có thể do bản thân cậu làm, nếu không Nguỵ Vô Tiện sẽ tung hoành ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng là suy nghĩ đến Lam Khuynh Khanh hiện giờ, Lam Duyệt Hãn cũng đang lớn dần, không thể để bọn chúng học mấy thói hư tật xấu của Nguỵ Vô Tiện được.
Nguỵ Vô Tiện không còn cách nào, đành phải đi rửa ráy, lúc làm xong thì thấy Lam Niệm Tích vẫn luôn nằm dài trên án kỉ, gương mặt thất thần, hắn nhìn nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt dò hỏi: Sao thế nhỉ?
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: Không biết.
Nguỵ Vô Tiện bước qua, ngồi xuống trước mặt cậu, xoa xoa đầu cậu, "Lớn như vậy rồi, còn khóc thành ra cái dạng này, là bị ai bắt nạt à?"
Lam Niệm Tích gật đầu, Nguỵ Vô Tiện lập tức nghiêm giọng nói: "Còn có người dám bắt nạt con trai ta? Là ai? Cha ngươi sẽ đi đánh hắn".
Thật ra cũng chỉ là nói vậy thôi, theo hiểu biết của Nguỵ Vô Tiện, thế hệ này trong tiên môn không có người nào có thể bắt nạt được Lam Niệm Tích, ngay cả thế hệ trước cũng không có mấy người, hơn nữa đều là danh sĩ tiên môn, bình thường rất ít khi ra ngoài hành động, sao có thể đi bắt nạt cậu.
Lam Vong Cơ cũng theo qua, im lặng đưa cho cậu một chiếc khăn tay, hồi nhỏ cậu khóc, Lam Vong Cơ đều sẽ lẳng lặng lau mặt cho cậu, hiện giờ cậu đã lớn rồi, Lam Vong Cơ chỉ đưa khăn tay cho cậu.
Cậu nhận lấy, lau nước mắt và nước mũi, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Con trai ngoan của ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, từ lúc nào ngươi lại trở nên lằng nhằng như vậy".
Lam Niệm Tích mím môi, lục tìm trong ngực áo, sau đó đưa cho Nguỵ Vô Tiện một tờ giấy màu đỏ. Nguỵ Vô Tiện còn tưởng là cái gì, cầm lấy xem, là sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ), khiến hắn hơi sững người, sắc mặt Lam Niệm Tích trắng bệch, nói không ra được lời nào, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhóc con, đây ... giống như là canh thiếp á?"
Lam Niệm Tích, gật gật đầu.
***
Mấy ngày trước Lam Niệm Tích một mình xuống núi đi săn đêm, hiện giờ cậu noi theo những gì Lam Vong Cơ đã làm những năm đó, không cần báo đáp, phùng loạn tất xuất, đi khắp nơi rèn luyện để cải thiện bản thân. Trên đường đi cậu nghe thấy một thị trấn nhỏ ở biên giới Cô Tô có một khách điếm, đồn rằng có một gian phòng ăn thịt người, liền đi tới nơi đó, ai ngờ trên đường gặp Nguyệt Hoa Linh.
Người này muốn đuổi theo, người kia muốn bỏ chạy, một trước một sau chạy một đoạn, đến khi dừng lại mới phát hiện điểm đến của cả hai giống nhau, đều là đến gian phòng đó.
Nguyệt Hoa Linh nói: "Ta xuống núi mua vài thứ, nghe được chuyện ở chỗ này, thời gian cấp bách, mong Lam công tử đừng cản trở ta".
Đương nhiên việc trừ tuý quan trọng hơn, Lam Niệm Tích nói: "Ta cũng là vì việc này mới đến đây, chi bằng tạm thời gác chuyện riêng sang một bên, chúng ta liên thủ thì sao?
Chẳng qua bốn chữ Phùng loạn tất xuất, nói thì dễ, nhưng muốn làm thật sự rất khó, Lam Niệm Tích cũng mới bắt đầu kiên trì làm mấy năm nay, mà theo những gì cậu biết, trong tiên môn còn có một người đang làm chuyện này, chính là Nguyệt Hoa Linh.
Nguyệt Hoa Linh này rất thần bí, xưa nay đều hành động một mình, lời đồn đại trong tiên môn mấy năm nay càng lúc càng nhiều, tuy chủ động từ bỏ vị trí số 1 trong bảng xếp hạng công tử thế gia, nhưng rốt cuộc hắn và Lam Niệm Tích ai mạnh hơn, cũng không ai dám nói thắng thua.
Lam Niệm Tích cũng không có cơ hội nhìn hắn xuất thủ, thật sự rất hứng thú, vì thế chủ động đề nghị.
Nguyệt Hoa Linh nghĩ thời gian không đủ, hơn nữa tiểu Lam công tử của Cô Tô Lam thị, cũng nổi danh bên ngoài, nếu bọn họ liên thủ tất nhiên sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian, vì vậy gật đầu đáp ứng: "Được, cám ơn tiểu Lam công tử".
Phiền toái trong vụ việc này chính là, chủ khách điếm này từ chối hợp tác với tiên gia. Căn phòng đó trong khách điếm của bọn họ, đúng thật có vài người biến mất, họ cũng đã mời người của quan phủ, không có kết quả, lúc đầu tiên môn cũng giúp đỡ ông ấy, cũng không có kết quả, cũng không biết mời người của thế gia nào, điều tra không ra, bày trận pháp trong khách điếm của người ta, cuối cùng không trừ được tà tuý, còn phá hoại công việc làm ăn của người ta. Chủ khách điếm thật sự tức giận không chịu nổi, từ đó về sau ai nói muốn trừ tuý cho ông ấy, đều bị đuổi đi.
Chủ nhân người ta đã không muốn trừ tuý, bọn hắn cũng không thể cưỡng ép, cho nên Lam Niệm Tích và Nguyệt Hoa Linh, quyết định lén lút điều tra một phen.
Đi vào trong khách điếm, đặt gian phòng đó, chưởng quỷ đầy mặt hồ nghi nhìn hai người bọn hắn, đôi mắt cá chết không chút biểu tình của Nguyệt Hoa Linh này, thật sự nhìn không ra cảm xúc, lại nhìn Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích mỉm cười, vẻ mặt tuy biểu hiện có chút không nghiêm túc, nhưng khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, không ai không cảm thấy chói mắt.
Chưởng quỹ không nhìn ra manh mối gì, nói: "Hai vị, chỉ muốn một gian phòng? Hơn nữa phải là gian phòng đó? Chúng tôi có các gian phòng khác cũng rất tốt".
Khách điếm ở thị trấn nhỏ như thế này vốn không đắt, hai đại nam nhân chen nhau trong một gian phòng, hơn nữa phải là gian phòng đó, thực sự khiến người ta nghi ngờ, Lam Niệm Tích vội vàng nói: "Gian phòng đó là được, hắn, hắn là tức phụ của ta, muốn yên tĩnh một chút đó mà, căn trong cùng càng tốt".
Sau đó nhướng mày cười với Nguyệt Hoa Linh, cố sức ra ám hiệu.
Nguyệt Hoa Linh hoảng hốt trợn tròn mắt, nhưng Lam Niệm Tích không để ý, chỉ nghĩ rằng bọn hắn cũng không quen thân, Nguyệt Hoa Linh không phải rất rõ ràng sao, chỉ thấy Nguyệt Hoa Linh im lặng một hồi lâu, nói: "Đúng vậy, mấy ngày trong kỳ của ta cũng sắp đến, lầu cao một chút, cũng yên tĩnh một chút".
Chưởng quỹ vội cười, thế là, đưa thẻ phòng, kêu tiểu nhị dẫn bọn hắn lên.
Gian phòng đó là một gian phòng bình thường, hai người đóng cửa lại điều tra một hồi, thật sự không phát hiện thấy gì. Nguyệt Hoa Linh ít nói, Lam Niệm Tích từ nhỏ nhìn Lam Vong Cơ, ngược lại cũng quen, chỉ nghĩ mới vừa rồi mình có chút thất lễ, tìm cơ hội nói: "Sư thúc tổ, lúc nãy xin lỗi, ta chỉ là tìm cách để đi vào, không hề có ý xem thường ngươi".
Người đời đều xem thường Khôn Trạch, sợ hắn hiểu lầm, Lam Niệm Tích lại nói: "Trước giờ ta chưa từng xem thường Khôn Trạch, cha của ta cũng là Khôn Trạch, nhưng không ai dám nói ông ấy không mạnh. Ta chỉ muốn nói, Càn Nguyên cũng tốt, Khôn Trạch cũng được, đều là con người giống nhau cả, ta không hề muốn để ngươi đóng giả Khôn Trạch trước mặt người khác, khiến người ta xem thường ngươi".
Lam Niệm Tích tính tình ngay thẳng, người Lam gia không nói dối, cho nên có gì là cậu nói nấy. Nguyệt Hoa Linh nghe xong, vẻ mặt hơi có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục
lại, nói: "Không sao, ta không để ý". Dừng một chút, lại nói: "Ta và ngươi bằng tuổi nhau, Lam công tử không cần kêu ta là sư thúc tổ".
Lam Niệm Tích nói: "Vậy không được, bối phận không thể lung tung". Người Cô Tô Lam thị cực kỳ có lý, đương nhiên bối phận quan trọng, Nguyệt Hoa Linh cũng hiểu, gật gật đầu, tuỳ hắn xưng hô vậy. Chỉ là trong lòng Lam Niệm Tích âm thầm cảm thấy, công tử thần bí này, người không tồi nha, so với vẻ bề ngoài dễ ở chung hơn á!
Điều tra một hồi không có kết quả, hai người đành đợi trời tối, chia nhau ra nửa đêm trước và nửa đêm sau, mỗi người canh một phần. Nửa đêm về sau lúc Lam Niệm Tích đang nghỉ ngơi, ngủ rất ngon, dột nhiên bị Nguyệt Hoa Linh đánh thức. Khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt Hoa Linh ngay trước mắt, đôi mắt cá chết của hắn ẩn ẩn cảm thấy loé lên ánh nước, đột nhiên có một khoảnh khắc khiến cậu cảm thấy rất đẹp. (không hiểu mắt cá chết có thể đẹp chỗ nào, haha...)
Nguyệt Hoa Linh khẽ kêu: "Lam công tử".
Mang theo chút khàn khàn, giọng nói đó doạ Lam Niệm Tích sợ nhảy dựng, hoàn hồn lại, ngồi dậy: "Sao, sao vậy? Có động tĩnh hả?"
Không cần Nguyệt Hoa Linh trả lời cậu, cậu cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí có một mùi hương ngọt ngào khó tả, cậu ngửi thấy mà tim đập thình thịch lên, rất rõ ràng đây là một loại mê hương gì đó. Cậu kêu lên một tiếng, "Chết tiệtt". Đi kiểm tra thấy cửa ra vào và cửa sổ đều bị khoá không nói, còn bị hạ kết giới.
Cậu nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt Hoa Linh dựa vào thành giường, hơi thở có chút bất ổn, "Không biết, đột nhiên lại bị nhốt, sau đó mùi hương xuất hiện".
Lam Niệm Tích nghe vậy, lật tung trong phòng, sau đó đạp đổ bàn ghế, kéo tấm thảm dưới đất ra, trên mặt sàn vẽ một trận pháp rất lớn, cậu nói: "Trúng kế rồi!"
Với tu vi của Nguyệt Hoa Linh, muốn thần không biết quỳ không hay nhốt bọn hắn trong kết giới, gần như là không thể nào, trừ khi ban đầu đã được hạ kết giới sẵn, sau đó canh thời gian để phát động.
Cậu rút Bất Uổng ra, niệm chú nhập linh lực, luồng ánh sáng màu đỏ tím chói mắt, nhưng đánh lên trận pháp và cửa sổ cửa đi đều vô ích. Lam Niệm Tích có chút sốt ruột: "Cái thứ gì đây?"
Nguyệt Hoa Linh nói: "Vô dụng, mới vừa rồi ta đã thử qua". Thở hổn hển vài cái, hắn mới nói tiếp: "Đây có lẽ là trận pháp có thể hấp thu linh lực, ngươi đánh lên bề mặt, nó sẽ hấp thu hết, vì vậy càng mạnh mẽ hơn. Ngươi làm vậy là đang lãng phí thời gian, đút cho nó ăn no đó".
Lam Niệm Tích hiểu ra, ngừng tấn công, đối phó với loại trận pháp này phải suy nghĩ cách khác, hơn nữa cậu cảm thấy Nguyệt Hoa Linh rất là không ổn, vì vậy thu kiếm lại, nhìn qua hắn, "Sư thúc tổ, ngươi không sao chứ, có phải là hít mê hương quá nhiều không, trước hết ngươi vẫn nên đi nằm một chút".
Hai người vừa dựa đến gần nhau, Lam Niệm Tích liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, khói mê thơm ngọt, khiến cậu cũng hoàn toàn chịu không nổi, cậu "chậc" một tiếng, thở dài: "Phiền phức lớn rồi".