Lam Duyệt Hãn mới phân hoá, cơ thể chưa thích nghi, nằm trọn ba ngày, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện canh chừng nàng cũng ba ngày, đến khi nàng có thể đứng dậy, lập tức kêu hai người trờ về. Cũng biết tính tình của khuê nữ, thấy nàng gần như không vấn đề gì nữa, hai người cũng không kiên trì, quay trở về.
Nàng trải qua thời khắc khó chịu lần này, cảm giác mọi thứ lại khôi phục bình thường, vì vậy bày án kỷ dưới mái hiên, bắt đầu chép gia quy, nàng có một thói quen, hễ gặp việc gì là chép gia quy, cảnh tỉnh bản thân tự kềm chế.
Cây mộc lan trước mắt vẫn như trước đây, nửa thân cây vươn vào trong sân, mà nàng cũng giống như ngày trước, làm cùng một việc, nhưng bên trong, rõ ràng đã đổi khác.
Cành mộc lan thoang thoảng hương thơm, nhìn đến mức nàng có một thoáng thất thần, nhưng lại giống như ngày trước, có một người ló lên, nhưng không phải là Lam Khuynh Khanh thường xuyên xuất hiện nhất, mà là Lam Niệm Tích đã lâu không gặp: "Duyệt Hãn! Ta đã về rồi nè!"
Nhưng Lam Niệm Tích ở đây, khẳng định là Lam Khuynh Khanh ở không xa, quả nhiên một lát sau, một giọng nói lại cất lên: "Tam muội muội, ta đến rồi!"
Bây giờ hai người đều đã lớn không còn nhỏ, vẫn leo không chán cái cây này, Lam Duyệt Hãn bình thản nói: "Huynh trưởng, Nhị ca, mời đi bằng cửa".
Lời này đã nói gần chục năm, cũng bị bỏ qua gần chục năm, hai người cười toe toét nhảy từ trên cây xuống. Kể từ sau khi Lam Duyệt Hãn mời Lam Khuynh Khanh vào Thanh Viện uống trà lần trước, bị Lam Niệm Tích biết được, đã ầm ĩ đòi đãi ngộ giống vậy, nàng cũng chiêu đãi một lần như thế, từ đó hai người nếu muốn, cũng không hỏi nữa, trực tiếp đi vào viện tử từ trên cây, dù sao bọn họ hiểu rất rõ, Lam Duyệt Hãn sẽ không nổi giận.
Hai người trông vô cùng phấn khích, kéo nàng vào trong sân, Lam Khuynh Khanh lấy túi càn khôn ra, Lam Niệm Tích bới ra thứ gì đó từ bên trong: "Duyệt Hãn, huynh trưởng đặc biệt mang vài lễ vật tới cho ngươi". Sau đó lấy ra một chiếc váy dài màu hồng nhạt, chiếc váy có hoa văn nhẹ nhàng, được phủ một lớp voan mỏng sáng bóng, rất là đẹp, lại nghe y nói: "Thế nào! Chiếc váy kiểu mới nhất!"
Thấy Lam Duyệt Hãn chẳng mảy may nhúc nhích, y liền ném chiếc váy đó đi, lại móc ra một chiếc váy màu vàng: "Hay là ngươi thích cái này! Đây là kiểu có nhiều người mua nhất, hợp trào lưu!". Không phản ứng, y lại ném đi, lấy ra một cái màu xanh lam, "Cái này thì sao? Cái này mắc nhất, nhưng không sao, ca ca của ngươi có tiền, ngươi thích lần sau ta sẽ mua mấy cái tương tự".
Lam Duyệt Hãn nhàn nhạt nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cần phải mặc giáo phục".
Nghĩ cũng phải, Lam Niệm Tích lại tiện tay ném đi, "Không sao không sao, sau này gả cho ngươi ta lại mặc. Khuynh Khanh, đổi túi khác".
"Hả, được!" Lam Khuynh Khanh nghe lời đổi một cái túi khác, mở ra, Lam Niệm Tích lại đào bới trong đó, "Ngươi xem cây sáo này, có thích không?"
Sau đó sáo ngọc, sáo trúc, sáo bằng ngà, sáo màu vàng, màu xanh lục, màu đỏ, màu đen, y lôi ra một đống, ném đi một đống, thấy Lam Duyệt Hãn không chút phản ứng, lại nói: "Khuynh Khanh, lại đổi túi khác".
"Được!" Lam Khuynh Khanh lại đổi một cái túi khác, Lam Niệm Tích lấy ra một cây đàn cổ màu đen, "Duyệt Hãn, ngươi xem cây đàn này có thích không, không thích cũng không sao, ta mua rất nhiều, cho ngươi từ từ xài".
Cái tiểu viện này sắp bị y bày đồ đầy ra hết rồi, thấy y vẫn còn tiếp tục, Lam Duyệt Hãn hỏi: "Huynh trưởng, trong lúc đi săn đêm bị đánh vào đầu phải không?"
Lam Niệm Tích nhìn lại một đống lộn xộn trong tiểu viện này, cũng cảm thấy có chút quá lố, gãi gãi mặt, nói: "Đây không phải là ngươi đã phân hoá, nên ta cao hứng hay sao ..."
"Ta cũng cao hứng" Lam Khuynh Khanh tiện tay ném một xâu mười mấy cái túi càn khôn đang xỏ trên tay đi, cười nói: "Tam muội muội, cả nhà đều cao hứng, cha kêu chúng ta đến gọi ngươi, phụ thân làm món ngon, cùng nhau ăn mừng".
Lam Duyệt Hãn nhìn thấy hành vi của bọn hắn là đau đầu, biến tiểu viện của nàng thành cái dạng này, lát sau làm sao dọn dẹp đây, nhưng hai ca ca này có cho nàng thời gian để suy nghĩ đâu, đi qua, một người nhấc tay, một người nhấc chân, Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh hai người đã cao xấp xỉ nhau, bọn hắn lại cùng nhau nhấc Lam Duyệt Hãn qua đầu, rất nhẹ nhàng để nàng lơ lửng trên không, hơn nữa nằm trên không cực kỳ cân bằng, lại nghe hai người đó cười hi hi nói: "Đi thôi ~"
Không cho phép ý kiến, nhấc nàng đến tiểu viện bên ngoài Tĩnh Thất. Khi xuống lại dưới mặt đất, cả người Lam Duyệt Hãn đều mông lung, không biết hai người này muốn làm gì, lại nghe thấy trên cành mộc lan bên cạnh có người gọi nàng: "Tam muội muội ~"
Ngẩng đầu nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện đứng trên cây mộc lan, cười toe toét với nàng, sau đó cầm ống trúc đồng siêu khổng lồ trong tay, phun về phía nàng.
Những cánh hoa đủ màu sắc đủ mùi hương, phun đầy khắp đầu khắp người nàng, Lam Duyệt Hãn hiếm khi trong bộ dạng chật vật như vậy, vẻ mặt của nàng đều là bị bọn hắn làm cho ngây ngốc ra, Nguỵ Vô Tiện trên cành cây, Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh dưới gốc cây, đều cười nhạo ha ha vào người nàng, "Ha ha ha ha ha ha ha Tam muội muội, ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa ha ha ha ha!!!"
Lam Duyệt Hãn cả mặt đỏ bừng vì tức giận, phủi các cánh hoa rơi trên người, vất vả mãi mới xì ra được hai chữ qua kẽ răng: "Hồ nháo!"
Còn định tiếp tục trêu chọc nàng vài câu nữa, Lam Vong Cơ ở bên cạnh nhìn thấy bước qua, Nguỵ Vô Tiện trên cây, vẫy tay với y: "Lam Trạm!" Sau đó nói với Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh: "Hai thằng nhóc con làm gì đó, còn không nhanh đi giúp phụ thân các ngươi, phụ thân các ngươi mệt rồi, ta xuống sẽ đánh các ngươi một trận!"
Chỉ thấy Lam Vong Cơ một tay nâng cái bàn, một tay cầm hộp thức ăn thật lớn đi tới, hai nhóc con kia vội vàng qua tiếp tay, bắt đầu bày ra trong sân, rồi tự giác đi vào trong Tĩnh Thất mang ghế đẩu ra, hai nhóc con bận rộn mang tới mang lui, Lam Vong Cơ thì ở đó bày thức ăn.
Nguỵ Vô Tiện từ trên cây nhảy xuống, nắm tay trái Lam Duyệt Hãn, đeo vào tay nàng hai vòng tay bằng bạch ngọc, nói: "Đây là vật rất quan trọng đối với cha ngươi, định đợi ngươi lớn rồi mới đưa, nhưng không ngờ chỉ chớp mắt một cái, Tam muội muội của chúng ta đã lớn thế này rồi".
Hai chiếc vòng tay đó, bằng bạch ngọc trong suốt, màu trắng thuần khiết, nghĩ chắc chắn là loại thượng hạng, nhưng Nguỵ Vô Tiện xưa nay không phải là người thích mấy món trang sức vàng bạc này nọ, từ nhỏ tặng đồ cho bọn chúng đều là những món đồ chơi hiếm lạ cổ quái, lần này mà bình thường như vầy, thì lại là bất thường.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên, xoa đầu nàng, nói: "Tam muội muội, chúc mừng ngươi phân hoá".
Trong đôi mắt hoa đào sáng rực đó tràn ngập ánh sáng nhu hoà, Lam Duyệt Hãn nhìn vào là không thể nói ra được bất kỳ điều gì.
Nàng định nói phân hoá thành Khôn Trạch có gì hay để chúc mừng đâu, trực hệ của Lam thị, từ xưa đến nay gần như chưa từng xuất hiện Khôn Trạch, ngay cả Trung Dung cũng rất hiếm, toàn là Càn Nguyên, mà nàng, lại là một Khôn Trạch.
Nàng từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ, tính tình cũng cứng rắn, các mặt khác đều ưu tú, bao nhiêu nam sinh nhỏ hơn nàng lớn hơn nàng đều bại dưới tay nàng, cho dù không phải là Càn Nguyên, cũng không nên là một Khôn Trạch chứ. Nàng vẫn mong đợi, sớm phân hoá một chút, đợi nàng phân hoá rồi, sẽ cùng Lam Khuynh Khanh ra ngoài săn đêm, hai huynh muội cùng nhau đi trừ tuý, cuối cùng, Nhị ca đã chờ nàng ba năm rồi á.
Nhưng nàng, thế mà lại là một Khôn Trạch, vậy Nhị ca, nhất định là đã dợi nàng ba năm lãng phí rồi.
Mà nàng, cũng định sẵn sẽ càng lúc càng cách xa hai ca ca rồi.
Kể từ ngày phân hoá, chuyện này khiến trong lòng nàng khó chịu, hôm nay chép gia quy, cũng là vì tĩnh tâm, thật ra nàng không thể chấp nhận, nhưng mà không có nơi nào để giải toả, vì thế một cảm giác uỷ khuất trào dâng không thể giải thích được, nàng rũ mắt xuống, dần dần cảm giác tầm mắt có chút hơi mờ mịt.
Nếu không tìm chuyện gì đó để làm, phân tán sự chú ý, nàng thực sự không thể kềm nén được nữa, nàng nói: "Cha, ta đi giúp đỡ".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện khoác vai nàng, cười to nói: "Giúp cái gì, chúng ta là Khôn Trạch, rất yếu đuối, mọi việc cứ giao cho các Càn Nguyên làm là được rồi!"
Lam Vong Cơ lẳng lặng không nói gì, tiếp tục bày đồ ra.
Lam Niệm Tích không thể nhịn được nữa, ở đó nói: "Cha, người thôi đi, người và Lam Duyệt Hãn có phải là Khôn Trạch bình thường không, còn yếu đuối gì chứ, ai dám thể hiện trước mặt hai người, ta thấy đầu sắp bị các ngươi vặt xuống hết rồi, rõ ràng chỉ là mình lười biếng".
"Ha ha ha ha ha ha" Lam Khuynh Khanh cười một trận, nhưng không phủ nhận, lát sau, hỏi Lam Vong Cơ: "Phụ thân, qua mấy ngày nữa ta muốn cùng Tam muội muội ra ngoài săn đêm được không? Cũng chỉ có Tam muội muội mới có thể trông chừng được ta".
Lam Vong Cơ lên tiếng, "Được", tay vẫn tiếp tục bày biện.
Lam Niệm Tích vừa nghe thấy săn đêm, hai mắt sáng rực: "Khuynh Khanh, Duyệt Hãn! Thêm ta nữa! Trước có một nơi ta muốn đi, nhưng quá nguy hiểm, đệ tử khác sợ chịu không nổi, có các ngươi chắc chắn là có thể!"
Lam Khuynh Khanh cười nói: "Đều nghe theo đát đát".
Tiếng cười nói vui đùa, nghe một hồi, nước mắt Lam Duyệt Hãn chảy xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy, ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Ai da, áo bông nhỏ của ta sao thế này?"
Hai ca ca ngốc ở bên kia nhìn thấy, vội vàng chạy qua, ríu ra ríu rít hỏi đông hỏi tây, Lam Duyệt Hãn trong lòng Nguỵ Vô Tiện, lắc lắc đầu, miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
Lam Niệm Tích lại nói: "Chắc chắc là mới vừa rồi cha hồ nháo giận quá khóc, hồi nãy ta đã không đồng ý".
"Đúng vậy đúng vậy" Lam Khuynh Khanh cũng ở đó nói: "Tam muội muội, đừng tức giận mà, hồi nãy chúng ta đều không đồng ý, cha bắt chúng ta đi".
"Hay ha, hai tên nhóc các ngươi!! Hồi nãy có nói vậy đâu!". Nguỵ Vô Tiện không vui, không vui thì phải đi tìm chỗ dựa, "Lam Trạm, hai con trai ngươi bắt nạt ta, ngươi nói làm sao đây chứ!"
"Phạt" Lam Vong Cơ không chút do dự.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Phạt mấy lần!"
Lam Vong Cơ đáp: "Ngươi quyết định".
Sau đó chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhướng mày với hai tên nhóc, giống như nói: "Các ngươi làm gì được ta?"
Hai tên nhóc vội vàng sửa miệng, Lam Niệm Tích tiến lên nói: "Cha của chúng ta là một nam tử yếu đuối dịu dàng như vậy, sao nỡ phạt con trai của mình chứ, đúng không".
Bọn Lam Khuynh Khanh lập tức chuyển sang giọng điệu làm nũng: "Cha đẹp trai, đại nhân ngài đại lượng sẽ không tức giận đám trẻ con chúng ta đâu ha".
Nói rồi một người bên trái một người bên phải đẩy Nguỵ Vô Tiện và Lam Duyệt Hãn đến bên bàn, Lam Duyệt Hãn nghe thấy bọn hắn phối hợp liền cảm giác hai ca ca này ngốc quá, dám đấu với cha trong tình huống có phụ thân ở đó. Đây không phải là muốn chết sao. Trong lòng thấy buồn cười, cũng bình tĩnh xuống, ngước đầu lên vẫn là vẻ mặt không một gợn sóng như trước.
Sau đó nhìn các món ăn trên bàn, phân thành nửa màu xanh, nửa màu đỏ được bày biện chỉnh tề, Nguỵ Vô Tiện bị đẩy đến bên nửa bàn màu đỏ, ngồi cùng với Lam Vong Cơ, Lam Duyệt Hãn bị đẩy sang nửa bàn màu xanh, ngồi cùng Lam Niệm Tích, Lam Khuynh Khanh ngồi ở giữa hai màu xanh đỏ, cậu ăn cay không cay đều được.
Lam Duyệt Hãn ngạc nhiên phát hiện, mấy món chay này, gần như toàn là những món chay mà nàng thích ăn, nhưng, từ lúc 6 tuổi nàng đã bắt đầu sống một mình, bình thường cũng ăn ở nhà ăn các nữ tu, cho dù đến Tĩnh Thất ăn cơm, nhưng món chay ở Tĩnh Thất đều theo sở thích của Nguỵ Vô Tiện, cho nên mấy món chay này là?
Không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Phụ thân, làm sao biết món ta thích ăn?"
Nguỵ Vô Tiện nháy nháy mắt với nàng, nói: "Tam muội muội ngươi ngốc à, cho rằng ra khỏi Tĩnh Thất thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao? Có lòng muốn biết, đương nhiên có thể biết, phải không ha, Nhị ca ca".
Lam Vong Cơ gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó gắp cho Nguỵ Vô Tiện một miếng thịt, Nguỵ Vô Tiện cười tít mắt ăn lên, cũng gắp cho y một miếng, hai người lại bắt đầu gắp qua gắp lại. Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh, vừa bắt đầu một cái là không cần tuân thủ cơm không quá ba chén, thực sự ngay cả huynh đệ muội muội gì đó đều ném ra sau đầu hết, tranh qua cướp lại.
Lam Niệm Tích nhìn bọn họ, im lặng nhấc đũa, từ từ nhai nuốt. Nàng nghĩ, món chay phụ thân làm, thật sự rất ngon, chả trách hai ca ca ngốc muốn tranh giành.
Một làn gió thổi qua, lá cây rơi xuống, cành mộc lan vẫn toả hương thơm như trước, mà cuộc sống của bọn họ, cũng tốt đẹp như trước.
----------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Dù Tam muội muội không nói, nhưng hai ca ca nếu không đến leo cây, nàng sẽ cô đơn, cho nên nàng đều học tập dưới mái hiên, đối diện với cái cây đó.
Trở thành Khôn Trạch nàng buồn bã, một mặt là lý tưởng của mình không cách nào thực hiện, một mặt là hai ca ca Càn Nguyên sau này chắc chắn sẽ ra ngoài săn đêm, thời gian trở về ít đi, nàng sẽ rất quạnh quẽ.
Tam muội muội sáu tuổi đã ra ở một mình, Uông Kỷ và Tiện Tiện tất nhiên sẽ lo lắng, nhưng tính tình Tam muội muội giống Uông Kỷ, sợ da mặt nàng mỏng, cho nên cả hai đều âm thầm quan sát, nhất cử nhất động của Tam muội muội thật ra đều nắm trong lòng bàn tay.
Vòng tay của sư tỷ hiện giờ mới đưa cho nàng, là vì sợ lúc nhỏ sẽ làm hư bể, Tiện Tiện rất trân trọng.
Thông qua sự phân hoá của Tam muội muội, dẫn ra thiên kiến của người đời đối với Khôn Trạch, dẫn ra sự độc đáo của gia đình này.
Nghĩ Tiện Tiện lúc ban đầu, cũng không thể chấp nhận mình là một Khôn Trạch, hắn có lý tưởng và hoài bảo, không thể vì thân phận Khôn Trạch này làm chậm bước chân, Tam muội muội cũng thế.
Sau này cái người hồi đầu nói là tuyệt đối sẽ không thích bất kỳ ai, vẫn cam tâm tình nguyện vì người khác sinh trai đẻ gái, cho nên vì sao là Uông Kỷ, Uông Kỷ ngay từ đầu đã khác biệt, ngay từ đầu đã biết hắn là Khôn Trạch, nhưng Uông Kỷ chưa từng xem hắn là Khôn Trạch mà đối xử, giống như chính Nguỵ Vô Tiện đã nói, có thể vứt bỏ hết những thứ khác, chỉ xem Nguỵ Vô Tiện là Nguỵ Vô Tiện, chỉ có Lam Vong Cơ mà thôi. Không liên quan gì đến thân phận đó, có lý tưởng thì theo đuổi, có hoài bão thì đi thực hiện, Lam Vong Cơ vĩnh viễn ở phía sau hắn, bởi Lam Vong Cơ như thế Tiện Tiện làm sao không yêu thích cho được.
Uông Kỷ thế này dạy ra nhóc con, cũng luôn có suy nghĩ như thế, mà nhị tể tử, dưới sự giáo dục của hai người cũng không thể có chuyện suy nghĩ khác, Tam muội muội thì là Tam muội muội, Khôn Trạch có liên quan gì đâu, Tam muội muội muốn đi đâu thì đi đó, hai ca ca ngốc vĩnh viễn ở phía sau nàng.
Không cần lo lắng, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ luôn luôn kéo dài mãi mãi.
Có người hỏi về tin hương, bổ sung một chút,
Nhóc con – Lan dạ hương
Nhị tể tử – Linh lan
Tam muội muội – Bạch lan
Nếu có hứng thú có thể xem ngôn ngữ loài hoa.