Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 52 - 2: Phiên ngoại 6: Sư thúc tổ, đợi ta! (b)



Lúc này ngoài cửa vang lên vài tiếng động, tiếng cười "He he he he" xấu xa cất lên, "Hai vị công tử, có hài lòng với gian phòng này không hả?"

Lam Niệm Tích chửi thầm trong bụng, đi tới cạnh cửa, nói: "Kỹ thuật diễn của chưởng quỹ thật tốt, cố tình hoài nghi mục đích thuê phòng của chúng ta, chuyển hướng chú ý, khiến chúng ta không hề nghi ngờ ngươi".

Ngược lại nếu chưởng quỹ vô cùng hoan nghênh bọn hắn vào ở trong gian phòng này, bọn hắn chắc chắn sẽ có nghi ngờ, nhưng đây là một kẻ thông minh, cố ý hoài nghi, cố ý dẫn dụ bọn hắn ở phòng khác, bọn hắn mới không hề nghi ngờ gì.

Vài tà tuý bên ngoài lại cười lên: "Hắc hắc hắc, ông chủ của chúng ta thông minh đúng không, không biết bao nhiêu người tu tiên như các ngươi lại đây, đều bị chúng ta xử lý gọn".

Thì ra khách điếm này, chưởng quỹ và tiểu nhị đều không phải là người.

Lam Niệm Tích lại nói: "Các ngươi đều đã bắt được rồi, còn thả mê hương gì nữa, chúng ta cũng không thể thoát khỏi trận pháp này".

Tên thủ lĩnh bên ngoài cười như điên: "Cho rằng chúng ta không biết sao, người tu tiên các ngươi đều có thể tích cốc, nếu chỉ bao vây các ngươi thôi, phải nhốt các ngươi bao nhiêu ngày thì mới khiến các ngươi kiệt sức chứ". Mấy tên đó lại cười gian tà một trận, rồi mới nói tiếp: "Dùng mê hương thì khác rồi, các ngươi đều là Càn Nguyên, nếu không có Khôn Trạch để giao hợp, có thể chống chọi được đến sáng mai đã là không tồi, ha ha ha ha ha ha ha, đến lúc đó còn không phải tuỳ chúng ta muốn hành hạ thế nào thì hành hạ thế nấy sao".

Càn Nguyên và Khôn Trạch trời sinh bổ sung cho nhau, giống như Khôn Trạch cần Càn Nguyên, Càn Nguyên có lúc cũng cần Khôn Trạch.

Bên ngoài có đứa nói: "Ông chủ, bọn chúng không phải nói là có một Khôn Trạch sao?"

Cái tên được gọi là ông chủ mắng lên: "Đồ ngu ngốc, bọn chúng vì muốn ở trong gian phòng này, còn định lừa ta, bộ dạng của mấy gia hoả này có chút nào giống Khôn Trạch đâu".

Thực sự là không có, dáng người Nguyệt Hoa Linh rất cao, chỉ thấp hơn Lam Niệm Tích một chút xíu, còn cao hơn Nguỵ Vô Tiện hiện giờ, người tập võ thân thể khoẻ mạnh, cho dù hơi gầy một chút cũng không ảnh hưởng, hơn nữa ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn là thấy rất mạnh mẽ, chỗ nào giống Khôn Trạch đâu.

Một đám tà tuý bên ngoài, vừa cười chế nhạo hai người này, loại nói dối như vậy nhìn một cái là thấy ngay, vừa nói: "Hai vị công tử, sáng mai gặp, hy vọng sáng mai các ngươi còn có thể đứng nổi ha ha ha ha ha ha ha ha ha". Mấy tên tà tuý cười hô hố lên rồi bỏ đi.

Lam Niệm Tích tức muốn chết, bị mê hương đó làm cho đầu óc choáng váng, nhưng cũng có chút may mắn, cậu nói: "Sư thúc tổ, không sao, Cô Tô Lam thị từ nhỏ đã được huấn luyện, đệ tử Lam thị thanh tâm quả dục không sợ mê hương, sáng mai lúc bọn chúng đến ta sẽ lột da bọn chúng để xin lỗi chúng ta".

Nói thì nói vậy, nhưng ảnh hưởng vẫn là có, chỉ là toàn thân không quá mức mềm nhũn như mấy tà tuý kia nói, không tới mức đứng không nổi, cậu nhìn Nguyệt Hoa Linh gần như gục xuống bên mép giường, định đi tới đỡ hắn, nói: "May mà chúng ta đều là Càn Nguyên, nếu như thật sự có Khôn Trạch thì khó xử rồi".

Ở cùng Khôn Trạch trong một căn phòng đầy mê hương, cho dù là Lam Niệm Tích, cũng không tự tin đảm bảo không làm ra chuyện gì đó.

Nguyệt Hoa Linh túm lấy vạt giường, giọng nói bình thường lạnh lùng bình tĩnh nay mang theo tiếng thở gấp gáp không ổn định, hắn nói: "Ta là Khôn Trạch".

Một mùi thơm nồng đậm truyền đến, hoà lẫn với mê hương, càng thêm thơm ngọt. Trước đây Lam Niệm Tích đã từng thấy qua, cành hoa đơn độc dưới ánh trăng, hoa thuỷ tiên nở rộ, chính là mùi hương này.

Nguyệt Hoa Linh hai mắt ngập nước, chớp mắt một cái, giọt nước mắt rơi xuống, hắn nói: "Ta, là Khôn Trạch".

Lam Niệm Tích bị doạ sợ nhanh chóng lùi ra phía sau, dán sát vào cánh cửa, cách hắn trong phạm vi xa nhất có thể, "Cái cái cái cái gì???!". Thực sự quá mức không thể tin được, cậu nói: "Làm sao có thể, ngươi không hề có chút xíu tin hương nào! Ngươi, ngươi đừng nói giỡn!"

Nguyệt Hoa Linh gian nan leo lên giường, ngã vào trong chăn, thở gấp gáp, thở đến mức lồng ngực run lên từng trận, hắn nói: "Cha của ngươi, không phải cũng là Khôn Trạch sao".

Lời này khiến Lam Niệm Tích nghẹn họng không nói được, cậu biết có một vài Khôn Trạch khiếm khuyết, không giống Khôn Trạch, có thể xem như là Trung Dung mà sống, nhưng hắn gặp được hai Khôn Trạch này, cũng quá là mạnh mẽ đi!!!!! Chẳng lẽ hiện giờ Khôn Trạch đều mạnh như vậy, muốn giành chén cơm của Càn Nguyên luôn hay sao?!!!

Người trên giường khốn khổ kêu lên, "Á! ...." Mùi tin hương nồng đậm bùng nổ ra, khiến Lam Niệm Tích hoàn hồn, mùi hương này thật sự khiến người ta chịu không nổi, trong đầu Lam Niệm Tích sắp không thể suy nghĩ được nữa, bất giác muốn đi đến gần bên mép giường. Nhưng bằng tất cả nghị lực của bản thân, cố không di chuyển một chút nào, cậu nói: "Sư, sư thúc tổ! Làm sao đây, ta là Càn Nguyên ưu tú".

Cậu, cậu không thể khống chế bản thân được á!!!

Nguyệt Hoa Linh nói: "Qua đây".

Lam Niệm Tích lắc đầu nguầy nguậy: "Không được! Ngươi đừng kêu ta nữa!"

Mùi hương càng lúc càng ngọt, tiếng gọi của Nguyệt Hoa Linh thật dễ nghe, từng tiếng như gõ vào tim, Lam Niệm Tích ôm chết cánh cửa, căn bản không dám nhìn qua phía giường, nhưng cũng không ngăn được trái tim đập càng lúc càng nhanh.

"Ngươi là tên ngốc hả!" Nguyệt Hoa Linh lại thở hổn hển, nói: "Ngươi bỏ mặc ta, ta sẽ chết, ngươi đưa cho ta y phục của ngươi!"

Lúc Khôn Trạch động tình, cần tin hương của Càn Nguyên, nếu không thì thật sự chịu không nổi mà chết. Lam Niệm Tích mới nghĩ ra đây cũng là một biện pháp, vội vàng cởi áo khoác ngoài, đi đến gần cái giường một chút, nhưng vẫn không dám bước qua, đứng cách xa xa ném qua cho hắn. Áo khoác ngoài của Lam thị to rộng, Nguyệt Hoa Linh lại gần như không thể cử động, trực tiếp bị cái áo bao trọn lấy.

Rất lâu không nhúc nhích, cũng không nghe âm thanh, Lam Niệm Tích nói: "Sư thúc tổ, ngươi thế nào rồi hả?"

Vẫn không có động tĩnh gì, Lam Niệm Tích nhìn thấy đầu của hắn hoàn toàn bị che lại, lo lắng xảy ra chuyện gì, nghiến răng nghiến lợi đi tới, kéo lộ cái đầu của hắn ra.

Mới vừa kéo tấm áo xuống, tay của Nguyệt Hoa Linh đã vòng qua, chụp lấy vạt áo cậu, ngồi dậy, cả người ngã vào trước ngực cậu, hai mắt mờ mịt không còn thần trí, cánh môi hé mở, nhẹ nhàng thở hổn hển, sau đó dán mặt qua.

Lam Niệm Tích trợn tròn mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngọt nồng đậm của Khôn Trạch, Nguyệt Hoa Linh như thế này trông xinh đẹp hấp dẫn đến không ngờ, đôi mắt cá chết của hắn không còn hiện lên vẻ sắc bén nữa, ngược lại nhìn cậu chằm chằm khiến cậu sững sờ tại chỗ.

Tim đập điên loạn cả lên, đầu óc Lam Niệm Tích như nổ tung, cậu nói: Mình cũng không còn nhỏ nữa, lại là một Càn Nguyên ưu tú như thế, tìm một Khôn Trạch cũng nên mà, cha suốt ngày ầm ĩ muốn tức phụ muốn cháu trai không phải sao, hay là ...

Hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau, cậu hét to lên: "Hay là cái rắm á!!!!!"

Sau đó đẩy Nguyệt Hoa Linh trở về, sắp thành một tư thế ngủ tiêu chuẩn của Cô Tô Lam thị, dùng áo khoác ngoài của mình đắp kín cho hắn, nói: "Sư thúc tổ, ta có cách, ngươi nghiêm túc lắng nghe lời ta nói". Cậu lại chạy về phía cánh cửa, đoan đoan chính chính quỳ xuống, bắt đầu niệm: "Không thể lợi dụng người khác gặp nguy, không thể làm trái lương tâm, không thể hai lòng, không thể ..."

Đêm đó, Nguyệt Hoa Linh nằm trên giường, nghe gia quy của Lam thị cả đêm, ngửi mùi hương dễ chịu bao trùm trên thân thể, ngược lại cảm thấy cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Mà Lam Niệm Tích thuộc lòng gia quy Lam thị, mặc niệm trong lòng: Không tức là sắc, sắc tức là không, không không sắc sắc, sắc sắc không không ... Lam Niệm Tích! Ngươi phải dựa vào nghị lực để vượt qua nha!!!!

Sáng hôm sau, một đám tà tuý cho rằng bọn hắn đã mềm yếu vô lực, lúc mở cửa ra, bị Lam Niệm Tích dùng Bất Uổng đánh một trận.

Mê hương tan hết, sau khi Nguyệt Hoa Linh khôi phục, hai người vốn phải nói lời từ biệt, Nguyệt Hoa Linh lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đỏ, vừa nói cảm ơn vừa đưa cho cậu. Lam Niệm Tích còn nghĩ đó là quà cám ơn gì đó, sau khi nhận lấy mới phát hiện là sinh thần bát tự, hoảng hồn: "Sư thúc tổ? Đây đây đây?"

Nguyệt Hoa Linh lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm đó, giọng nói không cảm xúc, "Canh thiếp của ta".

"Hả?" Lam Niệm Tích vội vàng nói: "Sư thúc tổ! Lúc sau ngươi bị ngất đi phải không? Nhưng ta thề là ta không làm gì cả! Chúng ta, chúng ta rất là trong sáng!!!"

Nhưng Nguyệt Hoa Linh nói: "Hôm qua xuống núi, sư phụ đưa cho ta canh thiếp, dặn dò rằng, ta sẽ gặp được một người hữu duyên, đưa cho hắn cái này".

Nói xong, hắn hành lễ, ngự kiếm đi mất, để lại Lam Niệm Tích ngây ngốc ở đó.

***

Kể xong sự việc, Lam Niệm Tích vẫn mang vẻ mặt đưa đám, Nguỵ Vô Tiện cất tấm canh thiếp đi trước, nói: "Đây là chuyện tốt, ngươi làm gì mà thành cái dạng này, ta còn tưởng là ngươi bị ai đánh chứ".

Lam Niệm Tích vừa nghe liền cảm thấy không xong, còn định cướp tấm canh thiếp lại, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tránh thoát, trốn sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Niệm Tích sốt ruột: "Cha! Trả lại cho ta!"

Nguỵ Vô Tiện ló đầu lên, nói: "Ta không trả. Nhóc con nhà ngươi cái gì cũng giống ta, nhưng chỉ riêng đối với nữ tử là giống y chang phụ thân ngươi, ta lo chết mất thôi, lần này dâng tới một tức phụ, ngươi còn không cảm ơn ông trời mà nhanh chóng nhận lấy đi".

"Cha!!!" Lam Niệm Tích thực sự không nói nên lời, nói với Lam Vong Cơ: "Phụ thân! Người xem cha nói cái gì kìa!"

Cả hai đều không phục, đều nín thở nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn nhìn bọn hắn, nói: "Niệm Tích, tạm nhận lấy đi".

Lam Niệm Tích biết ngay, bản thân mình vĩnh viễn đấu không lại Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói tạm nhận lấy, đã là rất thông cảm với cậu rồi. Không có cách nào khác, đành cúi đầu ủ rũ rời đi.

***

Nhưng Lam Niệm Tích quả thật rất giống Nguỵ Vô Tiện, chuyện gì miễn lâu không nhắc tới, thì y sẽ quên rất nhanh, ví dụ như tấm canh thiếp của Nguyệt Hoa Linh. Lại vài năm nữa  trôi qua, Nguyệt Hoa Linh cũng không thấy nhắc lại, y cũng gần như quên mất, vẫn chạy đuổi theo người ta, nói chung suy nghĩ của y, không liên quan đến Càn Nguyên hay Khôn Trạch, mạnh là mạnh, y vẫn muốn cạnh tranh cao thấp.

Nhưng chỉ là Nguyệt Hoa Linh mỗi lần vẫn như cũ đều là xuống núi mua mấy thứ kỳ kỳ quái quái, đủ loại lý do từ chối y, vẫn không đánh nhau.

Hôm nay Lam Khuynh Khanh và Lam Duyệt Hãn muốn đi đến một nơi để săn đêm, Lam Niệm Tích vì mấy hôm nữa có hẹn với bọn Kim Lăng, nên thời gian không đủ, cho nên chia nhau hành động, để y mang lễ vật trở về Cô Tô trước. Khá lâu rồi không trở về, y tất nhiên rất nhớ phụ thân và cha, thế nhưng thế không tìm thấy người ở trong Tĩnh Thất.

Y thấy kỳ lạ, phụ thân và cha mình luôn có lý do dính lấy nhau trong Tĩnh Thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm một môn sinh lại hỏi, mới biết Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mời khách ăn cơm ở sảnh khác.

Lam Niệm Tích càng thấy kỳ quái, Giang Trừng thúc thúc không có khả năng lại đây ăn cơm, đánh chết cũng không có khả năng lại đây, cho nên nghĩ không ra bọn họ mời ai, liền đi qua xem. Y cười bước vào sảnh, "Phụ thân, cha, ta trở về rồi nè!" Sau đó gương mặt cứng đờ, "Sao ngươi lại ở đây!!!?"

Chỉ thấy Nguyệt Hoa Linh ngồi ở đó, mặt vô biểu tình chào hỏi y: "Xin chào Lam công tử".

Lam Niệm Tích trợn mắt há miệng, Nguỵ Vô Tiện nói: "Hôm nay ta đi Thải Y trấn mua rượu, đúng lúc gặp được Nguyệt công tử đi mua bồ câu, liền nói chuyện một hồi, mới biết hắn chính là .... (của con trai ta)". Mấy từ phía sau còn chưa nói ra, cảm nhận được cái trừng mắt của Lam Niệm Tích, Nguỵ Vô Tiện lập tức sửa lời, "là tiểu sư thúc của ta, ta liền mời về ăn cơm". Sau đó đứng dậy kéo Lam Niệm Tích ngồi xuống, nói: "Ai biết nhóc con ngươi lại trở về đâu, ngươi nói thế này cũng quá là hữu duyên đúng không".

Hắn càng nói càng cao hứng, cao hứng là nói không ngừng, Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản, yên lặng gắp rau cho hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng quen thói, y đút, thì ăn, sau đó cũng rất tự nhiên, thỉnh thoảng đút lại vài miếng, "Nhị ca ca ngươi đừng chỉ lo cho ta, ngươi cũng ăn đi".

Lam Niệm Tích từ nhỏ nhìn hai người này cho tới lớn, đương nhiên bách độc bất xâm, nhưng đây còn có người ngoài đó, hai người này cũng không biết bớt bớt lại, may mà sắc mặt Nguyệt Hoa Linh vẫn luôn không thay đổi, cũng không thích nói, ngược lại khiến sự ngượng ngùng giảm đi khá nhiều.

Một bữa cơm vất vả mãi cũng ăn xong, nhưng Lam Niệm Tích cảm thấy thực sự mệt mỏi trong lòng, nhìn sắc trời, y nói: "Sư thúc tổ, không sớm nữa, còn phải trở về nữa, ta tiễn ngươi xuống núi".

Nguyệt Hoa Linh gật gật đầu, đứng lên, hành lễ với bọn hắn, "Đa tạ Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối, Lam công tử tiếp đãi".

"Thật lễ phép nha, Nguyệt công tử, lớn lên cũng đẹp trai, dáng người cũng tốt, nghe nói công phu còn giỏi nữa ..." Nguỵ Vô Tiện nhìn Nguyệt Hoa Linh với vẻ mặt đó, Lam Niệm Tích liền cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Cha, sư thúc tổ nên về rồi". Kéo người chạy mất.

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện nhếch lên, ngã vào lòng Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi xem con trai của chúng ta, chẳng thể hiểu được trong đầu có cái gì, làm sao bây giờ đây!"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa đầu hắn, chỉ nói: "Không sao cả".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, kéo người nọ xuống hôn một cái, nói: "Cũng phải, Nhị ca ca thế này, không phải cũng lấy được ta tới tay rồi đó sao, đều là ý trời hết rồi, phải không".

Lam Vong Cơ nghe xong nhẹ nhàng đáp "Ừm" một tiếng.

***

Đi được một đoạn đường, Lam Niệm Tích mới nhớ ra không thể đi nhanh, nên đi chậm lại, nói với Nguyệt Hoa Linh: "Sư thúc tổ, xin lỗi nha, tính tình của cha ta là vậy, phụ thân ta lại đối với ông ấy thiên y bách thuận, vì thế ..."

Nguyệt Hoa Linh khẽ lắc đầu, nói: "Phụ thân và cha của Lam công tử, thật tốt á".

Từ nhỏ hắn được Bão Sơn Tán Nhân nhặt về, tuy vẫn có những sư huynh đệ khác, nhưng hắn cũng không có trải nghiệm qua tình cảm cha mẹ gì cả.

Nhắc đến vài câu, hắn cũng không nói nữa, Lam Niệm Tích không hiểu tại sao, hình như từ khuôn mặt không hề thay đổi gì của hắn, nhìn ra chút buồn bã. Lam Niệm Tích gãi gãi mặt, nói: "Sư thúc tổ nếu rảnh rỗi, lại đến nữa, cha ta nói nhiều, chắc chắn rất chào đón ngươi".

Nguyệt Hoa Linh nhìn qua, sững người, Lam Niệm Tích mỉm cười với hắn, thật giống như đoá hoa khẽ run rẩy. Dừng lại một hồi, hắn mới lên tiếng, "Được, cám ơn Lam công tử".

Ánh trăng bàng bạc rơi xuống, mùi hương thoang thoảng toả ra khắp nơi, đột nhiên Lam Niệm Tích lại nhớ tới mùi hoa thuỷ tiên trước đó đã gặp, duyên dáng yêu kiều, nhìn một hồi, tim bắt đầu đập thình thịch lên.

Trong mơ hồ tự nhiên có trời định, cho nên, mọi việc không cần phải gấp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv