Thân thể này của Mạc Huyền Vũ không tốt, từ nhỏ bị ngược đãi, sau khi mang thai thì lộ ra đủ loại cực khổ, Lam gia nghiêm khắc yêu cầu, mỗi ngày hắn phải uống đủ các loại thuốc. Nguỵ Vô Tiện cực kỳ ghét uống thuốc, mỗi lần đến lúc uống thuốc liền bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, Lam Vong Cơ phải dỗ dành, hôn tới hôn lui, cuối cùng sau khi uống hết một chén thuốc cũng không biết uống thuốc được nhiều, hay là hôn được nhiều, sau đó thưởng thức mật tiền được mang đến, cảm giác ngọt ngào cũng không tồi.
Mặc dù lúc có Lam Niệm Tích ở đó, bọn hắn đều là hôn lên mặt, lúc không có người thì hôn lên môi, lúc có Lam Niệm Tích thì dùng tay đút mật tiền, lúc không có người thì dùng miệng để đút, trước mặt con đã rất là giảm bớt rồi, độ dính người đại khái cũng chỉ còn một nửa, nhưng Lam Niệm Tích vẫn là cực kỳ không chịu nổi. Bất quá vẫn đến thăm hắn gần như mỗi ngày, có lúc ôm mấy con thỏ bảo bối đến để cho hắn xoa nắn, rồi rót cho hắn một chén trà, nhìn tiểu đệ đệ tiểu muội muội mà nó rất mong chờ ngày ngày lớn lên trong bụng, trong lòng Lam Niệm Tích vui vẻ, về phần đôi phu thê ngốc kia, không nhìn là được.
Nguỵ Vô Tiện thể hàn, vào ngày mùa đông sợ lạnh, trong Tĩnh Thất ấm áp, than đốt liên tục, hắn chưa từng phải bận tâm, tự khắc có người châm đầy. Người Lam gia cũng đối với hắn rất tốt, hắn thích náo nhiệt, chỉ cần không động thai khí, Lam Khải Nhân cũng không nhắc nhở hắn nữa, Lam Hi Thần chuyển cả đống đồ bổ đến Tĩnh Thất, đám tiểu bối thường xuyên đến chơi với hắn cho đỡ buồn, hắn nói muốn nghe tương thanh (một hình thức tấu hài), Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi liền đi học rồi diễn cho hắn nghe, màn biểu diễn của bọn chúng so với tương thanh còn buồn cười hơn, làm cho Nguỵ Vô Tiện bị chọc cười rất là vui vẻ.
Lam Vong Cơ cũng thường xuyên ở bên cạnh hắn, chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, hắn cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không thiếu, thậm chí mọi thứ cần thiết, không cần thiết đều đầy ngập ra đấy. Nhưng hắn vẫn thường nghĩ đến những ngày ở động Phục Ma, có lẽ vì đều là trải qua việc uống thuốc mỗi ngày giống nhau, khiến cho hắn chồng chéo hiện thực lên những ký ức trong quá khứ chăng.
Mỗi lần nằm mơ thấy hang động lạnh lẽo đó, hắn đều giật mình tỉnh dậy, mà Lam Vong Cơ nhất định sẽ ở bên cạnh, lau mồ hôi cho hắn, ôm lấy hắn, khẽ đặt những nụ hôn lên trán, để an ủi hắn.
Lam Vong Cơ quả thật làm như lời mình đã nói, lúc tỉnh dậy y vẫn luôn ở đó, hơn nữa đối với hắn luôn là thiên y bách thuận (hoàn toàn phục tùng), tốt đến nỗi không thể nào tưởng tượng. Mùi đàn hương dễ chịu đó bao bọc lấy hắn, khiến hắn yên tâm, hắn thì thầm: "Lam Trạm, hiện giờ có phải ta nói cái gì ngươi cũng sẽ đồng ý không vậy?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Ngươi có thể thử xem có thứ gì ta sẽ nói không hay không".
Hắn dụi dụi vào lòng Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, vậy ngươi kể cho ta chuyện xưa trước khi ngủ".
"Được".
"Không. Ngươi hát cho ta nghe".
"Được".
"Không. Ta muốn nghe tương thanh".
"... Ngày mai ta sẽ học".
Làm cho Nguỵ Vô Tiện ở trong vòng tay y phải bật cười ra tiếng. Hắn nghĩ, hắn bị mắc kẹt trong động Phục ma hơn 10 năm trước, mà Lam Vong Cơ chẳng phải cũng bị mắc kẹt trong hối hận và tiếc nuối trước đây hay sao, vì vậy mới liều chết đối xử tốt với hắn, hận không thể cho hắn tất cả mọi thứ.
Hít sâu vài hơi mùi đàn hương khiến người ta tham luyến đó, "Lam Trạm à", Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao nói một câu: "Khôn Trạch khi mang thai, thật sự là rất yếu đuối".
Hắn không muốn nói, Lam Vong Cơ cũng không hỏi, chỉ im lặng ở cùng hắn, siết chặt vòng tay hơn một chút, một giọng nói trầm thấp truyền đến, "Không sao, ta ở đây".
***
Không biết nói thế nào, nhưng Lam Niệm Tích cảm thấy Nguỵ Vô Tiện khi mang thai có lúc hơi kỳ quái, có lúc thì phát ngốc, có lúc đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện mà nghiêm túc thì quá là không đúng, dù sao Nguỵ Vô Tiện ấy mà, vẫn là cả ngày hi hi ha ha vô tâm vô phế náo loạn mới tốt. Lam Vong Cơ lại không thể cả ngày đi theo, lúc có công việc cần xử lý vẫn phải đi xử lý, cho nên có thời gian rảnh rỗi là Lam Niệm Tích chạy đến Tĩnh Thất, thay y trông chừng Nguỵ Vô Tiện.
"... Cuối cùng con thỏ con vì kiêu ngạo đã thua trong cuộc tranh tài, chú rùa nhỏ chiến thắng giành chức vô địch".
Lam Niệm Tích ở đó cầm cuốn sách đọc cho Nguỵ Vô Tiện nghe, Nguỵ Vô Tiện có chút bất lực, hỏi nó: "Nhóc con, ngươi mỗi ngày phải đọc cho ta nghe mấy câu truyện ấu trĩ như thế hay sao? Có thể đổi truyện khác không".
"Không thể". Lam Niệm Tích cắt đứt suy nghĩ của hắn, lại nói: "Hay là cha muốn kêu phụ thân lại đọc?"
Lam Niệm Tích thực sự là vì vấn đề giáo dục cho đệ đệ muội muội của mình mà lao tâm khổ trí, nếu để Nguỵ Vô Tiện đọc, hắn nhất định chỉ đọc mấy cuốn tạp thư lung tung vớ vẩn, để Lam Vong Cơ đọc, thì đại khái là sẽ đọc kinh Phật.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nè, tên nhóc nhà ngươi, đã tính toán ta, còn dám có ý kiến đối với phụ thân ngươi hả". Ngẫm nghĩ, không được, liền cũng nghĩ giống Lam Niệm Tích, nếu để Lam Vong Cơ đọc, có lẽ sẽ là kinh Phật, nếu không thì là Nhã Chính Tập, lại nói: "Bỏ đi bỏ đi, vẫn là ngươi làm, đọc đi đọc đi".
Thằng nhóc này cũng không biết xem cái vụ thư giáo (giáo dục qua đọc sách) từ đâu, mỗi ngày đến đọc vài câu chuyện cho cái bụng của mình, nói rằng em bé trước khi sinh ra phải được giáo dục thật tốt, nói một cách đâu ra đấy, giống như Lam lão đầu nhập xác, Nguỵ Vô Tiện phản đối cũng không được, đành nằm xuống chấp nhận số phận.
Lam Niệm Tích lật vài trang, tiếp tục một truyện khác, "Ngày xưa có một con vịt con bề ngoài rất xấu xí ..."
"Truyện này không được, đổi truyện khác". Nguỵ Vô Tiện cắt ngang lời nó, nói: "Con của ta làm sao có khả năng có bề ngoài xấu xí được, không thể xảy ra".
Lam Niệm Tích bất lực, lật vài trang, lại đổi một truyện khác, "Ngày xưa có một đứa bé thích nói dối ..."
"Truyện này không được", Nguỵ Vô Tiện lại ngắt lời nó, nói: "Chúng ta có gia quy, nó làm sao dám nói dối, không thể xảy ra, đổi truyện khác".
Lam Niệm Tích bất lực, lật thêm vài trang, nghĩ xem phải kể chuyện gì thì Nguỵ Vô Tiện mới hài lòng, ngước mắt nhìn lên thì thấy Nguỵ Vô Tiện đang nghẹn thở nín cười, lập tức hiểu ra Nguỵ Vô Tiện lại đùa bỡn nó, nổi giận, "Cha thúi! Cha lại trêu chọc ta!"
"Ha ha ha ha ha ha, nhóc con, ngươi thật thà giống y chang như phụ thân ngươi". Nguỵ Vô Tiện cười mãi không ngừng được, Lam Niệm Tích ở đó nói: "Cha thật sự là hư muốn chết á! Cha, người không thể thế này, sẽ dạy hư cho đệ đệ muội muội".
Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào trán nó, cười nói: "Niệm Tích của chúng ta, sẽ là một ca ca tốt".
Đang định trả lời "Đúng thế", chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn kéo tay Nguỵ Vô Tiện, nói: "Cha! Xem kìa! Tuyết rơi rồi!"
Nhìn ra, ngoài cửa sổ bông tuyết thực sự bay bay rơi xuống từng mảng lớn. Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra, bây giờ đã vào mùa đông rồi. Ở trong đây quá ấm áp, hắn quên mất mùa đông lạnh lẽo đã đến. Nổi lên hứng thú, hắn nói: "Nhóc con, chúng ta đi ra ngoài ngắm tuyết được không?"
Trong thai kỳ không thể cứ luôn nằm hoài, cần phải ngồi dậy vận động một chút, nghĩ cũng không đi xa, vì vậy lấy tấm áo khoác dày dặn cho hắn, sau đó cùng nhau đi đến hành lang dài bên ngoài Tĩnh Thất.
Tuyết rơi rất lớn, chẳng bao lâu đã tích tụ lại, cả một vùng đất xanh ngắt của Vân Thâm Bất Tri Xứ, dần dần nhuộm thành màu trắng của tuyết, cây mộc lan trước mắt, cũng nở ra những hoa tuyết trắng tươi. Lam Niệm Tích có chút hưng phấn, nói: "Cha, người cứ ngồi đây, ta đi ra chơi một lát".
Nói xong chạy ra giữa sân, đưa tay đón lấy tuyết rơi, làm như cảm giác đón được bông tuyết rất thú vị, vứt đi, rồi lại đón cái khác, cứ lặp đi lặp lại. Nguỵ Vô Tiện ngồi dưới hàng hiên, nhìn nó chơi thật là vui vẻ, bản thân dường như cũng vui vẻ theo, lát sau, Lam Niệm Tích hào hứng chạy nhanh tới, nâng niu trong lòng bàn tay đưa hắn xem, trên đó là một bông tuyết nguyên vẹn.
"Cha, người xem nè, là một bông tuyết". Sau đó nghe nó nói: "Trước đây từng đọc thấy trong sách, nếu đón được một bông tuyết nguyên vẹn, thì có thể ước một điều, vậy ta sẽ cầu chúc cho cha và đệ đệ hoặc muội muội sắp sửa sinh ra được bình an khoẻ mạnh".
Nó cười lên, đôi mắt nhạt màu loé lên ánh sáng lấp lánh nhiều màu sắc, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, đúng nha, nhóc con đã lớn như thế rồi đấy.
Nguỵ Vô Tiện định đưa tay ra đón bông tuyết đó, Lam Niệm Tích rụt tay lại, nói: "Không được, cha không thể sờ vào. Lạnh".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, nói: "Niệm Tích, ngồi một chút đi".
Lam Niệm Tích nghe lời ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy nó, rồi buông ra, để nó nằm xuống, đầu gối lên đùi hắn. Lam Niệm Tích thật sự cảm thấy Nguỵ Vô Tiện có gì đó không ổn, gọi một tiếng: "Cha?"
Nguỵ Vô Tiện đưa tay xoa nhẹ đầu nó, nói: "Nhóc con, thực xin lỗi ..." Dừng một chút, lại nói: "Vốn muốn lần đầu tiên cùng ngươi trải qua mùa đông, sẽ chơi một trận thật vui vẻ trong tuyết cùng với ngươi".
"Cha, chuyện này có gì mà phải nói xin lỗi". Lam Niệm Tích cười, nói: "Đợi có đệ đệ hoặc muội muội, thêm phụ thân nữa, cả nhà chúng ta cùng nhau chơi đùa, lúc đó mới náo nhiệt chứ!"
Có lẽ lại nghĩ đến tiểu bằng hữu mũm mĩm, nó cười vô cùng đắc ý. Nhìn tuyết rơi đầy trời, Nguỵ Vô Tiện nhớ lại đã từng có một ngày, trời đổ trận tuyết lớn ở Di Lăng, hắn mang thai thằng nhóc, ngồi trước cửa động Phục Ma, nhìn bông tuyết bay bay rơi xuống, mênh mông một vùng, cả thế giới tịch mịch yên ắng, vừa cô đơn vừa quạnh quẽ, đột nhiên trong lòng rung động, hắn đặt cho thằng nhóc một cái tên.
"Di nhi" Nguỵ Vô Tiện cất tiếng gọi thằng bé.
Cái tên này, chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện và chính nó biết, hơn nữa cũng chưa bao giờ có ai gọi nó như thế, làm cho Lam Niệm Tích hơi sửng sốt, "Cha?"
Hơi thở thoát ra, hoá thành làn khói trắng bay trong không trung, Nguỵ Vô Tiện hỏi nó: "Hiện giờ ngươi có hạnh phúc không?"
Lam Niệm Tích chớp mắt một cái, nói với vẻ đương nhiên: "Tất nhiên rồi".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như ... ta có ăn có uống còn có nhiều bạn bè như thế, mỗi ngày đều trôi qua rất là vui vẻ, lớn lên còn đẹp trai, công phu lại tốt". Sau đó nó cười rộ lên, nói: "Có thúc tổ phụ đẹp trai, đại bá đẹp trai, phụ thân đẹp trai, hiện giờ còn có cha đẹp trai, tương lai sẽ có đệ đệ đẹp trai hoặc muội muội xinh đẹp, còn không hạnh phúc sao?"
Nguỵ Vô Tiện đều bị nó chọc cười rồi, cảm thấy một làn tin hương quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, quả nhiên là Lam Vong Cơ đến rồi. Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất không thấy bọn hắn, ra ngoài tìm bọn hắn, thuận tiện cầm theo bình ủ tay cho Nguỵ Vô Tiện.
Bởi vì chân Nguỵ Vô Tiện quá thoải mái, Lam Niệm Tích liền có chút lười biếng, cũng không ngồi dậy, cứ nằm đó lên tiếng chào: "Phụ thân". Dù sao ở Tĩnh Thất phụ thân vẫn luôn dung túng cho nó, đặc biệt là sau khi Nguỵ Vô Tiện trở về.
Quả nhiên Lam Vong Cơ chỉ khẽ gật đầu, không hề trách mắng nó không lễ phép, khoác thêm cho Nguỵ Vô Tiện một tấm áo choàng nữa, đưa bình ủ tay qua, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Nguỵ Vô Tiện nhìn y, hỏi y: "Lam Trạm, bây giờ ngươi có hạnh phúc không?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y, "Ví dụ như?"
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn sang, nói một cách chắc chắn: "Các ngươi đều ở đây".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, đúng vậy, thật ra lý do rất đơn giản, chỉ vì bọn hắn đều ở đây.
Lam Niệm Tích sung sướng nằm ở đó, nghĩ cái đùi của cha thật sự không tệ nha, còn chưa sung sướng được bao lâu, đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, cả người từ trên hành lang lật sấp xuống, rơi vào trong tuyết in thành một cái hố hình người.
"???" còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào chân mình, nói: "Được rồi, hết giờ, không cho gối đầu nữa".
"Ta mới gối đầu có một chút xíu!" Lam Niệm Tích không chịu phục.
Nguỵ Vô Tiện ôm lấy Lam Vong Cơ, đặt y nằm xuống trên đùi mình, nói: "Chỗ này là dành riêng cho phụ thân ngươi dùng, cho ngươi gối một chút là đã tốt lắm rồi, sau này để tức phụ của ngươi cho ngươi gối. Đi đi đi, tự chơi một mình đi".
"Cha thiên vị!!" Lam Niệm Tích không phục, nhưng làm thế nào được chứ, cũng không phải ngày một ngày hai.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay xoa xoa nhẹ nhàng trên đầu Lam Vong Cơ, nghịch tóc và mạt ngạch của y, hồi lâu, nói: "Lam Trạm, ta hiện giờ cũng rất hạnh phúc á".
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ khẽ "Ừm" một tiếng.
Tuyết rơi lặng lẽ, dần dần bao phủ lên mọi thứ, chôn vùi tất cả những nuối tiếc của quá khứ, đợi mùa đông qua đi, mùa xuân tươi sáng đến, cuối cùng sẽ nở ra một mầm sống mới.
"Phụ thân! Cha! Mau nhìn!" Lam Niệm Tích hưng phấn kêu bọn hắn thật to, theo tiếng kêu nhìn sang, thì thấy nó đang đắp mấy con người tuyết dưới gốc cây mộc lan.
Hai bên trái phải mỗi bên một con to, một con có dấu ấn vắt ngang trán, có vẻ là mạt ngạch, một con thì trên đầu nhô cao cao, hình như là tóc buộc đuôi ngựa, ở giữa một con nhỏ hơn một chút dắt theo một con nhỏ hơn chút nữa, xếp thành hàng ở đó, lại nghe nó nói: "Phụ thân! Cha! Giống gia đình chúng ta không!"
Cậu thiếu niên có đôi mắt nhạt màu giống như Lam Vong Cơ, có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ giống như mình thời niên thiếu, đẹp đẽ và chói mắt. Nguỵ Vô Tiện cười, nói: "Lam Trạm, Kỳ đúng thật là một cái tên hay".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng, lại "Ừm" một tiếng.