Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 41 - 2: Tiếp tục lời hứa hẹn (b)



Cửa sổ mở toang bên trong Tĩnh Thất, ánh nắng tràn vào chiếu rọi thật ấm áp, Nguỵ Vô Tiện nằm nhoài trên án kỷ, Lam Vong Cơ đi ra ngoài, vốn định tìm việc gì dó làm để giết thời gian, nhưng hiện giờ hắn thèm ngủ, bị ánh nắng ấm áp của ngày đông rọi vào, thật là quá thoải mái, chợp mắt một chút.

Có ai đó thả chậm bước chân lặng lẽ đến gần, mùi tin hương quen thuộc đó sớm đã truyền đến, Nguỵ Vô Tiện lười mở mắt, không thèm nhúc nhích một cái, cảm giác người đó cúi người xuống, mái tóc xoã ra, nhẹ nhàng mềm mại rơi lên người hắn, lại cảm giác trên trán rơi xuống một nụ hôn, Lam Vong Cơ thấp giọng gọi hắn mấy tiếng: "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh".

Thầm nghĩ giọng của Lam Trạm thực sự rất dễ nghe, nhưng hắn lười không muốn động đậy, không vui vẻ mà "Hử?" một tiếng, Lam Vong Cơ cũng không kêu hắn dậy nữa, ẵm hắn lên, mùi đàn hương thanh lãnh đó bao trùm khắp cơ thể, khiến người ta yên tâm, Lam Vong Cơ đặt hắn lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi lại rời đi.

Rời khỏi vòng tay ấm áp đó, Nguỵ Vô Tiện không vui, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, hơi lạnh ăn mòn vào cơ thể, xương cốt lạnh buốt, Nguỵ Vô Tiện khó khăn mở mắt ra, ánh sáng tù mù, trước mắt mờ mịt, đây là đâu? Hắn cố gắng tìm lại ý thức, nhưng đầu óc mê man, định ngồi dậy, nhưng phát hiện thân thể rất nặng nề, hắn ngồi dậy một cách cực kỳ gian nan, vô thức gọi một tiếng, "Lam Trạm?"

Chỗ này vắng vẻ, không có ai khác, cách đó không xa có một đống than sưởi đang cháy, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của đống than đó, hắn mới nhìn ra nơi này là chỗ nào, vách núi tối tăm, nơi này chính là, động Phục Ma.

Ở đây không có điều kiện, hắn chỉ có thể ngủ trên phiến đá, trải vài tấm mền, ngày thường sưởi bằng lửa than cũng vẫn chịu được, nhưng đống than sưởi hồi nãy đã cháy gần hết, cho nên hơi lạnh từ phiến đá thấm vào khiến cho hắn tỉnh giấc. Hắn bước tới, lấy than bên cạnh châm vào, dần dần ấm áp trở lại.

Thân thể thật nặng nề, hắn mới nghĩ đến cái bụng bự của mình, hành động bất tiện, cho nên lại ngồi xuống trên phiến đá. Hắn nhớ lại mới vừa rồi mình xảy ra chuyện gì, hình như là nằm mơ, trong mơ dường như rất hạnh phúc, rất mĩ mãn, nhưng tỉnh lại thì ở trong hang động lạnh lẽo này, hắn khẽ cười một tiếng, lại nằm xuống, đưa tay sờ bụng mình, lúc nãy, hình như hắn nằm mơ thấy Lam Vong Cơ.

Trước đó Lam Vong Cơ bị hắn đuổi đi, sẽ không quay lại nữa, sau này hắn sẽ không còn gặp được cái người như được điêu khắc từ bạch ngọc đó nữa. Khôn Trạch trong thời kỳ mang thai cực kỳ ỷ lại vào Càn Nguyên của mình, vì vậy lúc nửa đêm mơ về, khi đêm khuya vắng vẻ, mơ thấy y, trong mơ tuyệt vời, tỉnh lại càng thấy hoang vắng hơn.

Với tay đến bên gối, lấy ra một cái túi càn khôn, rồi từ trong đó moi ra một tấm áo choàng màu trắng, bên trên thêu hình vân văn cuộn tròn bằng chỉ bạc, toả ra mùi đàn hương nhàn nhạt, Nguỵ Vô Tiện ôm chặt tấm áo vào lòng, hít thật sâu mùi vị dễ chịu đó, đưa tay sờ lên cái bụng căng tròn của mình, nhẹ nhàng vỗ hai ba cái, rồi một đường trượt xuống, luồn vào trong tiết khố, vuốt ve chơi đùa.

Khôn Trạch khi mang thai, nhu cầu rất lớn, căn bản không thể rời khỏi Càn Nguyên, nhưng Nguỵ Vô Tiện chỉ có một mình, mỗi lần đến những lúc thế này, đều khó chịu tưởng như muốn chết mất.

Để tránh cho mình phát ra âm thanh, hắn há miệng cắn vào tấm áo choàng trắng, yếu ớt khẽ thở dốc, nước bọt tràn ra, thấm ướt áo choàng. Chỉ cần làm các hành động kích thích đối với những chỗ mẫn cảm, là thân thể theo bản năng sẽ có phản ứng đạt tới khoái cảm, hắn cứ luôn thế này mới có thể miễn cưỡng chống chọi qua thai kỳ, nhưng càng như thế thì sâu trong tim lại càng trống rỗng, tay gia tăng tốc độ, cả người hắn run lên, đồng thời phóng thích ra, áo choàng trắng che mặt, nước mắt rơi xuống, hắn thật sự rất nhớ rất nhớ Lam Vong Cơ ...

***

"Nguỵ Anh! Nguỵ Anh!"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút gấp gáp gọi hắn, Nguỵ Vô Tiện mơ hồ tỉnh lại, mở mắt ra. Đôi mắt nhạt màu đó của Lam Vong Cơ ngay trước mắt, nhìn thấy trong đó có một tia lo lắng, Nguỵ Vô Tiện sờ lên mặt y, nói, "Mơ ư?"

Lam Vong Cơ ôm hắn dậy, hỏi hắn, "Mơ thấy ác mộng?"

Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nhìn y, lúc này Lam Niệm Tích đi vào, cầm chén thuốc đưa cho hắn, cười nói: "Cha không phải là ngủ đến ngốc rồi chứ?"

Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, uống cạn, lần này đến phiên Lam Niệm Tích kinh ngạc nhìn hắn, lại nói: "Cha, cha không cần mật tiền (một loại mứt trái cây ngâm mật ong) sao?"

"À" Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, ta ngủ đến hồ đồ rồi".

Hiện thực quá mức huyền ảo, nhất thời Nguỵ Vô Tiện không phân biệt được rõ ràng rốt cuộc trong động Phục Ma là mộng, hay ở đây là mộng? Bởi vì thật sự quá mức tốt đẹp, hắn vô thức chỉ nghĩ phải thoát ra, nếu quá chìm đắm trong mộng cảnh, hắn sợ rằng lúc thức dậy, đối mặt với vách đá lạnh lẽo, bản thân sẽ không chống đỡ nổi.

"Niệm Tích" Lam Vong Cơ mở miệng nói, "Nên đến lớp rồi".

Lam Niệm Tích "Ồ" một tiếng, lại nói: "Vậy ta đi đây, buổi chiều lại đến thăm cha".

Nó vẫn có chút không yên tâm, trước khi đi còn quay đầu lại ngóng nhìn, lại nghĩ có Lam Vong Cơ, chắc sẽ không sao. Đợi nó đi rồi, Lam Vong Cơ đến lau mồ hôi trán cho hắn, hỏi hắn: "Có việc gì?"

Hắn mỉm cười, nói: "Không sao, ngủ mê quá. Hàm Quang Quân ngươi không cần đi dạy sao?"

"Không đi". Ngồi xuống bên cạnh, ôm hắn vào trong lòng, y nói: "Ta sẽ ở cùng ngươi".

"Không được" Nguỵ Vô Tiện trong lòng y lắc lắc đầu, thấp giọng thì thầm: "Nếu không lúc tỉnh lại, ta phải làm sao đây".

Khôn Trạch khi mang thai theo bản năng sẽ ỷ lại vào Càn Nguyên, Lam Vong Cơ chỉ nghĩ là hắn nhõng nhẽo, khẽ hôn lên trán hắn, siết chặt hắn vào lòng, nói: "Lúc tỉnh lại ta vẫn luôn ở đây".

Lần này Nguỵ Vô Tiện xác định đây là hiện thực rồi, bởi vì ngay cả trong những giấc mộng trước đó, chính hắn cũng không dám nằm mơ Lam Vong Cơ sẽ đối với hắn như thế này, nói những lời nói này.

Ngước mắt len lén nhìn qua, Lam Vong Cơ nhắm mắt, gương mặt hoàn mỹ như tạc từ ngọc ngay trước mắt, Nguỵ Vô Tiện ngắm một cách cẩn thận, hàng lông mi thật dài, sống mũi cao, đôi môi cũng đẹp, còn có lông mày cũng đẹp, Lam Vong Cơ chỗ nào cũng đẹp hết. Bất giác rướn người lên, chạm nhẹ vào đôi môi người nọ, đôi mắt nhạt màu đó mở ra, hàng lông mi mảnh dài lướt qua lông mi của Nguỵ Vô Tiện, rồi chớp chớp.

Có chút ngứa ngáy, khiến lòng người cũng ngứa ngáy theo, Nguỵ Vô Tiện lật người, đè người nọ dưới thân, gặm lấy đôi môi của y. Tham lam hấp thụ hương vị của Lam Vong Cơ, tự mình hôn đến mức bản thân choáng váng, cánh môi hé mở, kêu lên, "Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ vòng tay ôm hắn, nói: "Không được, Nguỵ Anh, thai nhi không ổn định".

Trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện liền xìu xuống thất vọng, đầu gối lên ngực Lam Vong Cơ, bất lực la to, "Á a a a  ...."

Lúc trước có một thân một mình, chỉ có thể nghĩ đến Lam Vong Cơ trong giấc mộng, cũng đành đi, bây giờ ở ngay bên cạnh, nhìn được mà ăn không được, đây là nỗi khổ nhân gian gì chứ. Hắn giễu cợt nói: "Vậy ta muốn thì phải làm sao đây, muốn, muốn đến chết mất, ta mặc kệ, Nhị ca ca phải nghĩ cách cho ta".

Lam Vong Cơ đưa tay trượt vào trong tiết khố của hắn, tìm kiếm một chỗ, thăm dò vào bên trong, phát ra một tiếng "Ưm!" thở hổn hển, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy các ngón tay của Lam Vong Cơ chuyển động bên trong cơ thể hắn, không có cách nào nói được gì nhiều, hắn chỉ run run rẩy rẩy trong lòng người nọ, túm chặt lấy vạt áo của y, mở miệng ra chỉ toàn là những tiếng rên rỉ ngọt ngào, "Lam, Lam Trạm ... Ưm! A ..."

Lợi hại vẫn là Lam Vong Cơ lợi hại, chỉ dùng tay đã khiến cho hắn dục tiên dục tử (ngất ngây lên chín tầng mây), cũng không biết mười mấy năm nay người này học những thứ này ở đâu, so với kỹ năng của hắn thì tốt hơn rất nhiều, đây hoàn toàn chính là một trời một vực á.

Bực mình, mở miệng cắn vào bên hông cổ Lam Vong Cơ, in dấu ấn đặc biệt của riêng mình, hắn nói: "Lam Trạm, đợi đứa thứ hai này ra đời, ngươi phải phạt nó chép gia quy, tội danh, ừm, nhìn lén, nghe lén, cản trở sinh hoạt phu thê, không đứng đắn, không hiếu thuận ..."

Hắn nói một thôi một hồi, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn hắn một cái, lên tiếng "Ừm".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv