Sau đó mùa đông qua đi, mùa xuân trở lại, mưa nhiều, vùng Giang Nam càng thêm ẩm thấp, khiến người ta phiền não. Khó khăn lắm thời tiết này mới ngưng được vài ngày, Lam Niệm Tích nhận lệnh của Lam Khải Nhân, kêu nó đi Tàng Thư Các sắp xếp các cuốn sách cổ một phen, để tránh bị mối mọt.
Đây là một đại công trình, cho nên hiện giờ nó giống như đang ngâm mình trong Tàng Thư Các. Bận rộn một hồi, đang định nghỉ ngơi một chút, thì nghe thấy có tiếng người gọi nó: "Niệm Tích, Niệm Tích!"
Sau đó vang lên một tiếng "Đùng" thật lớn, tiếp theo là một đống cánh hoa bắn lên đầy người đầy đầu đầy mặt nó. Nó bị doạ chết trân tại chỗ, ngước mắt nhìn lên, thì thấy Nguỵ Vô Tiện đúng trên cây mộc lan ngoài cửa sổ cười với nó, "Nhóc con! Sinh nhật vui vẻ!"
Thì ra hôm nay mới là ngày sinh nhật chân chính của nó, sau khi Nguỵ Vô Tiện trở về cũng không nói cho nó biết ngày chính xác, chỉ nói đại khái là mấy ngày này, muốn cố tình đến đây để cho nó một điều kinh hỉ. Trong tay Nguỵ Vô Tiện cầm một ống tre lớn, chắc là làm một phát minh nho nhỏ gì đó, bắn ra cánh hoa lên khắp người Lam Niệm Tích.
Hắn đứng trên cây, luôn miệng cười, nhìn điều kinh hỉ mà mình chuẩn bị khá là hài lòng. Cái gì! Nguỵ Vô Tiện đứng trên cây! Đây không còn là điều kinh hỉ nữa mà là kinh hách rồi, Lam Niệm Tích kêu to: "Cha! Người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Đừng di chuyển nha!". Sau đó quay đầu ra lệnh cho môn sinh đang ngây người nhìn hắn ở bên cạnh, nói: "Các ngươi mau đi mời Hàm Quang Quân lại đây! Nhanh lên!"
Nó chạy ào xuống dưới lầu bằng tốc độ nhanh nhất, đứng dưới gốc cây hét to với Nguỵ Vô Tiện: "Người cha ngốc nghếch! Cha nghĩ mình mấy tháng rồi!! Còn leo cây!!"
Loạt tiếng kêu gào này của nó trong Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh quá mức khác thường, khiến cho các đệ tử gần đó đều chạy đến, lúc này Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng đúng lúc ở gần đó, chạy qua vừa nhìn thấy, thật kinh hoàng, bị doạ đến mức nhanh chóng chạy tới, đồng loạt hét lên.
Lam Tư Truy: "Nguỵ tiền bối!! Người, người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nguy hiểm!"
Lam Cảnh Nghi: "Nguỵ tiền bối! Trời ơi, người béo thế này rồi mà còn leo lên đó!"
Bị Lam Tư Truy, Lam Niệm Tích trừng mắt nhìn qua: "Cảnh Nghi!"
Lam Cảnh Nghi lại nói: "Là sự thật mà". Sau đó tiếp tục hét: "Nguỵ tiền bối, người đừng quậy nha! Ngoan ngoãn đợi trước đã".
Đám tiểu bối khác cũng chạy loạn ầm ầm ở đó, làm gì còn nhớ đến gia quy gì nữa, Nguỵ Vô Tiện nhìn bọn chúng gấp gáp như vậy, nói: "Leo cây thôi mà, các ngươi thế này để làm gì, trước đây lúc ta mang thai Niệm Tích, ta còn có thể lăn lộn trên cây thì sao".
Hắn ưỡn cái bụng đã phồng lên thành một hình cầu, nói rồi liền muốn biểu diễn một phen, doạ nguyên một đám tiểu bối bên dưới: "Trời ơi! Nguỵ tiền bối dừng lại đi!!"
"Nguỵ Anh!" Từ xa nhìn thấy hắn đang náo loạn trên cây, làm cho giọng nói vốn luôn thanh lãnh đó đều gấp rút cả lên.
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện vẫy tay cười với y, Lam Vong Cơ mượn lực nhảy một cái, trong nháy mắt ôm người xuống dưới, đám tiểu bối dưới gốc cây mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hồ nháo" Lam Vong Cơ hiếm khi mang theo ánh mắt khiển trách nhìn qua, Nguỵ Vô Tiện cũng có chút sợ, lẩm bẩm nói: "Này không phải là sinh nhật đứa nhóc của chúng ta sao, định cho nó một điều kinh hỉ mà ...."
Lam Niệm Tích đỡ trán ... đi qua nói: "Thực sự là quá mức kinh hỉ, phụ thân, người nhanh mang cha trở về đi, xem xem có bị gì không".
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, dặn dò bọn chúng tiếp tục xử lý việc ở Tàng Thư Các, ẵm Nguỵ Vô Tiện lên và rời đi. Lam Niệm Tích quay vào trong Tàng Thư Các, nhìn thấy một đám cánh hoa đang tung bay theo gió, đây vốn là một đại công trình, hôm nay thêm việc dọn dẹp này thành ra là một siêu cấp đại công trình.
Nhưng trong lòng cũng không thấy bực mình chút nào, thậm chí, còn có chút vui sướng nho nhỏ. Nguỵ Vô Tiện hiện giờ đang mang thai tiểu đệ đệ tiểu muội muội, vác cái bụng rất lớn, hành động cũng bất tiện, nhưng vẫn nhớ đến ngày sinh nhật nó mà chuẩn bị cho nó một điều kinh hỉ, nó biết, trong lòng cha vẫn luôn nhớ đến nó.
Trở về trong Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ kiểm tra khắp người Nguỵ Vô Tiện một lượt, thấy không có chuyện gì, nhưng vẫn không yên tâm, dứt khoát đứng lên nói: "Ta đi mời y sư".
"Nè, đợi đã đợi đã! Lam Trạm" Nguỵ Vô Tiện kéo y lại, nói: "Ta thật sự không sao, trước đây khi ta mang thai bốn tháng, còn có thể làm việc ngoài đồng thì sao, người Lam gia các ngươi nhát chết".
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn qua, Nguỵ Vô Tiện liền kinh hãi, lập tức sửa lời: "Xin lỗi, sau này ta không như vậy nữa đâu". Nói xong dựa qua hôn lên một cái, mềm giọng nói: "Sau này ta sẽ ngoan ngoãn, ha? Nhưng ta thực sự không sao, Lam Trạm, ngươi đừng đi, ở với ta một lát nha?"
Lam Vong Cơ vẫn luôn bó tay với hắn, đành ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện cười tít mắt dán sát lên. Lam Niệm Tích bận như thế, Lam Vong Cơ đương nhiên cũng có chút bận rộn, hiện giờ tình trạng hắn ổn định, cũng không cần liên tục theo sát như hồi đầu, cho nên hắn mới có cách lợi dụng lúc hai người này không ở đây, len lén làm một phát minh nhỏ để mừng sinh nhật Lam Niệm Tích.
Dựa qua hôn lên một cái, đầu mũi chạm vào đầu mũi khẽ cọ cọ, hít lấy tin hương lẫn nhau, cứ như thế không nói gì, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi, cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Lam Vong Cơ cúi đầu, hôn một cái, lập tức rời đi, lông mi khẽ nhúc nhích, lát sau, lại cúi đầu hôn một cái, lại rời đi. Nguỵ Vô Tiện hiện giờ có thêm chút thịt, ôm trong tay mềm mại, nhiệt độ cơ thể còn có chút cao, vì vậy vừa ấm vừa mềm, giống như một cái bánh bao khổng lồ vừa mới hấp xong, tin hương cũng càng lúc càng thơm ... Không nhịn được, lại hôn một miếng, cứ một đi hai tới thế này, hôn không biết bao nhiêu lần.
Làm cho Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ, bám lấy cổ y, dựa tới gần hơn một chút, nói: "Lam Trạm ngươi làm gì vậy chứ, muốn hôn thì hôn, đừng tránh né, ha?"
Nói xong đôi môi chặn lên, vốn chỉ định chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cả hai đều không nhắm mắt lại, liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh của Nguỵ Vô Tiện cong lên, mang theo chút ý cười. Đột nhiên trở thành môi răng giao chiến một cách kịch liệt, Nguỵ Vô Tiện thăm dò vào trong miệng y, thô bạo cắn mút một trận trên môi y, Lam Vong Cơ để mặc hắn, hắn liền câu lấy lưỡi của Lam Vong Cơ mang vào trong miệng hắn, ra sức mút lấy. Cho đến khi mệt, hơi buông ra, trong hơi thở toàn là mùi hương ngọt ngào, hắn thở hổn hển nói: "Lam Trạm, lâu rồi ngươi không có hôn ta". Môi mắt đen láy rũ xuống, hắn thì thầm nói: "Hiện giờ bụng ta khá lớn, thân thể lại béo, ngươi không thích ta nữa ư?"
Những lời nói sau đó đều bị chặn lại, Lam Vong Cơ đã giữ lấy đầu hắn, đôi môi dán lên, hôn hắn.
Vốn bởi vì thai nhi của Nguỵ Vô Tiện không ổn định, sợ hại đến em bé, không dám động đến nữa. Nguỵ Vô Tiện khi mang thai, vừa mềm vừa ngọt vừa thơm, thích nhõng nhẽo còn đặc biệt dựa dẫm vào y, thế này nếu cứ chạm vào nhiều thì cảm thấy sẽ đụng tới giới hạn nguy hiểm. Bình thường thầm tụng Nhã Chính Tập, thật sự nhịn không nổi mới hôn mấy miếng, ôm một cái, vuốt ve một chút, Nguỵ Vô Tiện nếu muốn thì vừa ôm kinh Phật vừa dùng tay giải quyết cho hắn, vẫn được, nhịn qua được. Nhưng hôn nhau kịch liệt thế này, thì tuyệt đối không dám.
Hôn đến mức nhiệt tình tăng cao, cả hai đều cảm thấy có chút kích động, ngực dán sát vào ngực cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của nhau. Lam Vong Cơ cắn vào môi dưới của hắn một cái, tay vô thức sờ soạng vùng eo mềm mại của hắn một hồi, cánh môi của Nguỵ Vô Tiện bị y hôn đến ướt đẫm, khoé môi treo một sợi chỉ bạc, thở ra hơi thở thơm tho, hắn khẽ thở hổn hển, nói: "Lam Trạm à, y sư nói ta hiện giờ rất ổn định rồi".
Quả nhiên như mong đợi thấy trong mắt Lam Vong Cơ loé lên một tia lửa, hắn cười lên, dán sát người qua, nói: "Hôm nay ta phạm lỗi, phu quân, ngươi trừng phạt ta nha?"
--------------------------------------------------
Lời tác giả:
Uông Kỷ quá khó khăn rồi, lão bà quá dễ thương, nhìn được mà ăn không được, quá khó khăn!
Tiện Tiện người cha này thật sự rất tốt, mang thai đứa nhỏ, nhưng vẫn quan tâm đến tâm trạng của đứa lớn, thật ra về lần mang thai thứ hai, tâm tình của đứa lớn sẽ như thế này, cho dù rất chào đón đệ đệ muội muội, nhưng sâu trong lòng vẫn sẽ nghĩ tình yêu của cha mẹ bị phân chia, đứa lớn cũng cần sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ.
Lần mang thai thứ hai mang đến có hối tiếc của Lam Vong Cơ vì lúc đó không chăm sóc Tiện Tiện, có hối tiếc của Tiện Tiện lúc đó không ở bên Uông Kỷ, có hối tiếc của Tiện Tiện không cùng đứa nhóc lớn lên, người mang thai dễ xúc động, cuộc sống hôm nay trái ngược so với trước đây, cho nên Tiện Tiện luôn nghĩ về quá khứ, Uông Kỷ có lẽ cũng hiểu, để bù đắp cho những hối tiếc trước đây, vì vậy bằng mọi cách đối tốt với Tiện Tiện, Tiện Tiện muốn nghe tương thanh, y thật sự sẽ đi học, đừng đánh giá thấp quyết tâm của Uông Kỷ.
Chương này tôi thấy thật sự khô khan, đây là chương khó viết nhất cho đến nay, ngoại trừ đoạn hôn hôn sờ sờ khúc sau, những đoạn khác tôi cơ bản là xoá đi viết lại nhiều lần, tôi muốn biểu đạt cảm giác hối tiếc của quá khứ, hạnh phúc của hiện tại, cùng với viễn cảnh và hy vọng trong tương lai, nhưng mà tôi biểu đạt không ra a a a a a, quá khó đi ... Trình độ của tôi chỉ tới đây thôi, mọi người xem tạm vậy. Ta học theo cữu cữu đành từ bỏ vậy.