Tác giả này chăm viết H quá à, không dịch thì cảm thấy có lỗi với tác giả vì có vài tình tiết thú vị xen kẽ trong đó, mà dịch thì đau đầu....
--------------------------------------------------------
Lam Vong Cơ có chút bất lực nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện người này, hễ câu dẫn tâm trí là muốn mạng mà. Một bên là đạo lữ nhà mình mềm mại thơm tho, một bên là đứa con trong bụng, Lam Vong Cơ cân nhắc một hồi, vẫn là quyết định nhập thiền.
Trong lòng thầm niệm kinh Phật, xoa xoa người trong lòng, khẽ nói: "Không phạt".
Lam Vong Cơ quả không hổ danh là thần tiên có thể nhẫn nhịn mười mấy năm, chút trêu chọc này không thể phá được cảnh giới của y. Nguỵ Vô Tiện không vui, nhão dính trong lòng y, mềm giọng nói, "Lam Trạm, lỗi do ta là Khôn Trạch, ngươi không biết Khôn Trạch khi mang thai có bao nhiêu khó chịu đâu". Sau đó hắn liếc mắt nhìn sang với vẻ trách móc, lại nói: "Trước đây trong động Phục Ma ta có một mình không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình dùng tay giải quyết, bây giờ Càn Nguyên của ta ở đây, ta vẫn phải làm bạn với tay ta, ta còn cho rằng đạo lữ của ta chính là bàn tay ấy chứ, số ta khổ thế này sao?"
Lam Vong Cơ lại xoa xoa cái người mềm mại này, nói: "Nhịn một chút", ngừng lại, rồi nói tiếp: "Ta đọc kinh Phật cho ngươi nghe?"
Kinh Phật có thể thanh tâm quả dục (đầu óc trong sáng, không có ham muốn), khảo nghiệm bản thân thấy có hiệu quả, y cảm thấy giới thiệu cho Nguỵ Vô Tiện sẽ rất tốt.
Nguỵ Vô Tiện hết sức cạn lời, nhìn cái người mới vừa rồi châm lửa cho hắn giờ bắt đầu mang vẻ mặt vô cùng thanh tâm quả dục, đảo mắt một cái, hắn nói: "Thôi bỏ đi, ta tự mình làm".
Nói xong rời khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, đột nhiên rời ra, trong lòng chợt lạnh, Lam Vong Cơ vẫn có chút không nỡ. Sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện đến bên án kỉ, nhìn nhìn Tị Trần và Trần Tình để trên bàn, nghĩ một lát vẫn là bỏ qua Tị Trần, dù sao cũng lạnh quá, cầm Trần Tình lên đi đến bên giường.
Hắn tự mình cởi khố tử ra, động tác hoàn toàn tự nhiên không hề xấu hổ ngay trước mặt Lam Vong Cơ, nằm xuống, vén tà áo dài lên, giang rộng hai đùi. Mới hồi nãy hôn hôn sờ sờ một phen, Nguỵ Vô Tiện sớm đã bị trêu chọc đến động tình, tính khí đã hơi cương lên giữa hai chân, tiểu huyệt bí ẩn đã lâu không gặp đó bày ra trước mắt, rất lâu không sử dụng, khép lại rất chặt, có màu hồng phớt, lại vì động tình, mà ướt át lấp loáng ánh nước.
Lam Vong Cơ cảm thấy tai mình đỏ hết cả lên, ngoảnh đầu đi, không dám nhìn, nhưng người kia ở trên giường thấp giọng kêu tên y, "Lam Trạm ... A ....."
Ma xui quỷ khiến sao đó, lại bị hắn gọi, nhịn không được ánh mắt bay qua. Nguỵ Vô Tiện một tay vuốt ve tiểu huyệt của mình, xoa ấn ở chỗ đó, cho đến khi ánh nước bắt đầu lan tràn, sau đó đưa ngón tay vào, hắn rất có kinh nghiệm, một lần không dám đưa vào quá nhiều, khuấy động bên trong một hồi, cảm thấy dần dần thả lỏng ra, huyệt khẩu trở nên mềm mại, lại thêm một ngón tay, cùng thăm dò vào bên trong.
Mô phỏng động tác ra vào, ngón tay đó mỗi lần ra vào, kéo theo ra một mảng nước lớn, cả vùng hạ thể và lòng bàn tay đều ướt đẫm, hắn thở hổn hển, ưm ưm a a kêu lên, tự mình chơi đùa với mình rất là cao hứng.
Tìm thấy điểm nhô lên mẫn cảm bên trong huyệt đạo của mình, dùng sức nhấn vào đó một cái, "Ưm!" hắn run rẩy một trận, chính mình chịu không nổi cơn khoái cảm đó tấn công, há miệng thở dồn dập, toàn thân vô lực, cũng không dám tiếp tục. Nhưng cảm giác trống rỗng của cơ thể rất mãnh liệt, cần một kích thích lớn hơn, hắn rút ngón tay ra, cầm Trần Tình lên, dựng thẳng ống sáo dài đen tuyền, từ từ xuyên vào nội huyệt của mình.
Huyệt khẩu bị ống sáo dài căng ra, nhìn thấy huyệt khẩu non mềm hồng hào đó áp sát lên, bao bọc lấy ống sáo, mút vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện một tay cầm cây sáo, một tay túm lấy tấm đệm dưới thân, cứ như thế dùng cây sáo bắt đầu ra vào trong cơ thể mình. Hắn thở hổn hển nũng nịu, nói: "Lúc đó mặc dù không phải dùng Trần Tình, nhưng ta tự mình làm cũng bằng đồ vật tương tự, to hơn một chút ... Á!" Có lẽ chạm đúng chỗ, hắn tự mình thét lên, tay không ngừng di chuyển, thở hổn hển một lát rồi tiếp tục nói: "Mỗi lần làm ta đều tưởng tượng, đây là Lam Trạm đang xuyên vào người ta, nhưng vẫn không thể nào so sánh được, đích thân ngươi làm vẫn là thoải mái hơn ... Á ...."
Hắn liên tục đâm sâu vào trong người mình đến mức kêu ưm a lên, run rẩy kịch liệt, ống sáo dài đen tuyền bị tình dịch trong người hắn trào ra bao bọc lấy sáng lấp loáng, Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng quái lạ.
Liên tục đâm vào đến điểm nhạy cảm của mình mấy lần, tính khí giữa hai chân cũng bị kích thích đứng cao lên, nếu là trước đây, làm tới bước này, bản thân hắn chắc chắn là đã phát tiết ra, nhưng đối với hắn – người đã ăn tuỷ biết vị từ lâu - hiện giờ mà nói, chút xíu này căn bản không đủ, hắn nước mắt ngân ngấn, tìm kiếm ánh mắt của Lam Vong Cơ, mang theo tiếng nức nở có chút nũng nịu, thì thầm kêu tên y, "Lam Trạm, Lam Trạm....".
Lam Vong Cơ đi tới, sợ đè lên bụng hắn, nằm nghiêng bên người hắn, hít sâu một hơi mùi hương của hắn, thấp giọng nói, "Nguỵ Anh, thực xin lỗi".
Từ lâu đã nói sẽ không nói xin lỗi nữa, nhưng khi Lam Vong Cơ nghĩ đến trước đây thế mà để Nguỵ Vô Tiện một mình đối mặt với mọi thứ, y liền đau đớn co rút tâm can, câu nói này y muốn nói từ rất lâu rồi, do do dự dự không biết mở miệng thế nào, cuối cùng nhịn không được.
Nguỵ Vô Tiện thoạt tiên sững người, lập tức hiểu ý, vì thế hôn lên dái tai trắng nõn của y, mang theo chút hơi thở hổn hển: "Lam Trạm à, ta không muốn lời xin lỗi, ta muốn ngươi". Sau đó hắn cũng ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, nói ra lời muốn nói từ rất lâu, nhưng không có cơ hội nói với y.
Hắn nói: "Đừng để ta cô đơn nữa, được không?"
Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, chậm rãi, kiên định, đáp lời hắn, "Được".
Rút ống sáo đó ra, cũng không ai quan tâm linh khí nhất phẩm gì đó, tuỳ ý ném sang một bên, ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ tự đi vào, tìm thẳng đến chỗ thịt mềm nhô lên ấn lên, lập tức cả người Nguỵ Vô Tiện chấn động, run rẩy trong lòng người nọ, chẳng bao lâu chịu không nổi ngay cả nước bọt cũng tràn theo khoé miệng chảy xuống, quá mức sảng khoái, hoàn toàn khác biệt so với hắn tự làm.
Lam Vong Cơ hôn lên môi hắn, hắn đã tự mình chơi đùa chính mình đến mức cả miệng trên lẫn miệng dưới đều ướt đẫm, vì quá lâu không làm, trong lòng Nguỵ Vô Tiện không ngừng được mà vô cùng mong đợi, hai miệng trên dưới đều hơi run rẩy, Lam Vong Cơ liếm nước bọt rỉ ra của hắn, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận mặt lưỡi ấm áp của y, tự động hé miệng, đợi Lam Vong Cơ xâm chiếm hắn, tấn công hắn.
Như hắn mong đợi, Lam Vong Cơ hôn hắn thật sâu, tay không ngừng di chuyển, cảm giác huyệt khẩu đã mềm ra, nhưng Trần Tình mảnh dài, vẫn chưa khuếch trương đủ rộng, căn bản không thể nào chịu được cự vật của y. Chỉ một tay làm quá chậm, cả hai tay của Lam Vong Cơ đều đưa tới phía sau, mỗi tay đưa vào một ngón trỏ, kéo rộng ra hai bên trái phải, để mở rộng huyệt khẩu. "A! A!" Bởi vì vẫn được hôn, khiến cho mọi tiếng thét điên cuồng mà hắn muốn hét lên vì lần kích thích mãnh liệt này đều bị chặn lại giữa môi răng, không có chỗ để phát tiết, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, mặc cho trái tim đập điên loạn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Cái bụng nhô cao giữa hai bọn hắn, cảm thấy cũng run rẩy từng trận theo thân thể Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cẩn cẩn thận thận, không dám cử động nhiều, chỉ nhẹ nhàng, chạm nhẹ lên bề mặt.
Hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện bị kéo giãn ra, với vận tốc hoạt động của hai tay, gần như đã khuếch trương xong, Lam Vong Cơ mới chịu buông đôi môi của hắn ra, Nguỵ Vô Tiện đã bị y làm đến hai mắt ngập nước, cánh môi bị cắn đến sưng đỏ há to thở hổn hà hổn hển, Lam Vong Cơ lại cắn môi dưới của hắn một cái, sau đó dán môi lên ngấu nghiến một hồi, rồi mới nói: "Vậy ta nhẹ một chút?"
Lời này, khiến Nguỵ Vô Tiện lại muốn trêu chọc y một chút, vì vậy trên mặt nhuốm chút ý cười, dán lên môi người nọ khẽ thở hổn hển, nói: "Vậy Nhị ca ca phải thật sự nhẹ một chút, nếu không chọc trúng nhị tử của ngươi đó".
Nói xong liền nhìn y còn cười tinh nghịch nháy nháy mắt, Lam Vong Cơ bất lực nhìn hắn một cái, hắn cười ha ha lên, Nguỵ Vô Tiện người này cứ như thế, biết Lam Vong Cơ hiện giờ không dám động đến hắn, cho nên ra sức giở trò. Xuống giường, đứng ở cạnh giường, mở rộng chân Nguỵ Vô Tiện, một lần nữa xác nhận tiểu huyệt đó đã đủ mềm mại, đủ trơn ướt, mới nhấc đôi chân thon dài đó lên, lấy vật đã cứng ngắc từ lâu ra, ma sát mấy cái ở huyệt khẩu, dùng tình dịch tiết ra từ huyệt khẩu để thấm cho vật đó trơn ướt.
Cảm nhận được vật mong đợi từ lâu ma sát ở huyệt khẩu của mình, Nguỵ Vô Tiện nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vừa phấn khích vừa mong chờ, từng loạt cảm giác vừa tê vừa rần, khiến huyệt khẩu bất giác đóng mở, như thể chủ động hôn lên dương vật của Lam Vong Cơ.
Thật sự bị hắn hôn đến chịu không nổi, Lam Vong Cơ dùng lực ở thắt lưng, từ từ đẩy vật của mình vào bên trong.
Dương vật mở rộng thành ruột, đâm vào bên trong, cảm giác đã lâu không gặp này quả thực không tốt lắm, Nguỵ Vô Tiện khi mang thai càng mẫn cảm hơn, vừa mới đi vào, còn chưa làm gì, hắn đã nhịn không được phát run lên, thành ruột liên tục co thắt, hút lấy khiến da đầu Lam Vong Cơ tê dại, nhưng vẫn kềm chế, chầm chậm rút ra, sau đó đâm vào, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Vật đó vừa to vừa thô vừa cứng, hình dạng bẩm sinh hơi cong lên trên, hết lượt này đến lượt khác quét qua chỗ thịt mềm trong thành ruột Nguỵ Vô Tiện, cảm giác kích thích đó thật sự sảng khoái đến mức khiến người ta phát điên, tình dịch chảy như suối, bị cự vật của Lam Vong Cơ chặn lại ngay đó.
Tiếng "bì bạch" vang lên, Nguỵ Vô Tiện ở đó ra sức thở dốc, tràn ra khỏi miệng là những tiếng rên rỉ vô cùng thơm ngọt, "A a ... Lam, Lam Trạm, ngươi nhét thật đầy bên trong ta, A ... Dùng sức thêm một chút, Á ..."
Nguỵ Vô Tiện luôn thích cách chơi phải kích thích một chút, nhưng hiện giờ Lam Vong Cơ nào dám chơi thoải mái, cực kỳ nhẫn nại, động tác từng ly từng tí, nhưng bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện thật ướt, thật mềm, lại liên tục hút lấy y, hút đến nỗi y sắp không chịu nổi nữa.
Y nắm lấy đùi hắn, cũng không giống trước đó nữa, bây giờ đã có thịt đầy đặn rồi, y nhịn không được nhéo mấy cái, xúc cảm ở tay đặc biệt tốt. Đột nhiên lại có một ý tưởng, hơi phủ người xuống, kéo mở vạt áo hắn ra, toàn bộ lồng ngực trắng nõn lộ ra, sau đó đưa tay sờ lên, quả nhiên như y tưởng tượng, lồng ngực đó cũng đã thêm không ít thịt, sờ lên thật mềm mại.
"A! A!" Ngay cả giọng nói cũng giống như mềm nhẹ hơn một chút, Lam Vong Cơ nắm lấy ngực hắn, véo hai viên thịt ra, vừa cấu vừa xoa, mà đầu vú ngay dưới tay y, chỗ đó vốn đã nhạy cảm, hiện giờ trong thai kỳ, cảm giác càng khó chịu đựng hơn, bị xoa vài cái đã đứng sựng lên.
Cảm giác chỗ nhô lên dưới lòng bàn tay trở nên cứng ngắc, chọc vào phần thịt giữa lòng bàn tay, Lam Vong Cơ thay đổi dùng đầu ngón tay nhéo chặt, kéo ra đánh vòng trên lồng ngực, "Ưm a!" Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng, tiếp sau đó cảm giác tình dịch bên trong phun ra một đợt, phản ứng của cơ thể chứng minh hiện giờ hắn thập phần hưởng thụ.
Lam Vong Cơ cũng không buông tay ra, đầu vú màu hồng nhạt bị y véo thành đỏ như máu, lại lộ ra phong thái quyến rũ mà xưa nay y vẫn luôn thích nhất, nũng nịu trong tay y, tiếng thở gấp gáp của Nguỵ Vô Tiện theo đó hơi run rẩy, Lam Vong Cơ cực kỳ thích, cùng lúc ra sức xoa nắn phần thịt mềm trên ngực, những ngón tay thon dài bấu vào trong thịt, hiện ra những dấu tay rõ ràng.
Chú ý đến bụng của hắn, Lam Vong Cơ không dám đè người lên hôn hắn, cắn hắn như trước đây, hạ thân cũng cố gắng kềm chế lúc ra vào, toàn bộ nhiệt tình đều không có chỗ phát tiết, đành tận tình chơi đùa chỗ ngực của hắn, xoa đến nỗi Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi đau. Nhưng chút đau đớn này lại mang theo khoái cảm kỳ lạ, hạ thể co rút lại, tính khí giữa hai chân ngẩng cao run rẩy, thêm lần nữa nhịn không nổi, phun ra.
Quần áo vốn cởi một phần, chỉ hở vùng ngực, dưới chỗ bụng vẫn mặc đàng hoàng, hiện giờ vì bị hắn bắn ra mà toàn bộ cái bụng nhô cao đó, dính bạch trọc màu trắng sữa, dấu tích hiện rõ trên bộ hắc y, Lam Vong Cơ đưa tay qua, định cởi ra cho hắn, Nguỵ Vô Tiện giữ tay y lại, "Lam Trạm! Đừng!" Thở hổn hển một hơi, hắn mới tiếp tục nói, "Đừng cởi, nhị tử sẽ nhìn thấy".
Đôi mắt hoa đào mơ màng kia, mang theo chút vẻ uỷ khuất nhìn qua, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại, không có cơ hội nói thêm gì nữa, giây tiếp theo tất cả đã trở thành tiếng rên rỉ đầy dục vọng.
Lam Vong Cơ nắm lấy đùi hắn, bắt đầu chuyển động trong cơ thể hắn, sợ đâm tới cung khẩu, không dám vào sâu, nhưng nhanh chóng gia tăng tốc độ tấn công một trận, một lần vào một lần ra nghiền lên chỗ mẫn cảm trên thành ruột của Nguỵ Vô Tiện. Trận khoái cảm đó đến đột ngột, càng thêm dữ dội, Nguỵ Vô Tiện run run rẩy rẩy, toàn thân nóng bừng, bị y thao đến ngây ngất, bên trong càng chảy ra nhiều chất dịch trong, giữa hai chân thấm ướt một mảng, ngược lại khiến cự vật trong cơ thể chuyển động càng trơn tru hơn, nhưng vẫn chưa đủ, hắn còn muốn nhiều hơn.
"Á! Lam, Lam Trạm .... Thoải mái quá à ... Thao ta, nhanh một chút nữa ..."
Tiếng nói thúc giục, mang theo vẻ ngọt ngào quyến rũ, Lam Vong Cơ đổi góc độ, hết lần này đến lần khác đều đánh tới chỗ thịt mềm nhô lên ở bên trong đó, mỗi lần đánh tới, Nguỵ Vô Tiện lại không ngăn được mà kêu lên một tiếng, lại đánh tới một lần, lại kêu lên. Âm thanh đó mê hoặc, Lam Vong Cơ dùng đầu nấm tròn trịa nghiền tới nghiền lui chỗ đó từng đợt, khiến Nguỵ Vô Tiện bị làm sảng khoái đến chết đi sống lại, cả người vừa tê vừa rần, tính khí giữa hai chân đứng thẳng ở đó, run lên kịch liệt.
"Lam, Lam Trạm! Á! Ra, sắp ra rồi!" vừa hét lên một tiếng, lại một lần bùng nổ, tính khí run rẩy dữ dội, phun ra một vệt.
Nguỵ Vô Tiện rũ rượi không còn sức lực, vẫn còn run rẩy, hậu huyệt siết chặt, dùng thành ruột hôn lên vật đó của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ mím môi, rút dương vật ra, đưa tay nắm hai chân hắn khép lại với nhau, kẹp vật trơn ướt đó giữa bẹn của hắn, để lên tính khí vừa mới xuất ra của hắn, rồi bắt đầu chuyển động.
"Ơ? A! Á! A ..." Hắn vừa mới phát tiết ra, vật đó đang trong lúc mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất, dương vật của Lam Vong Cơ vừa to vừa cứng, ra sức ma sát lên vật đáng thương đó của hắn, cảm giác này thật sự quá khó để diễn tả, hắn chỉ cảm thấy khoái cảm lại nhanh chóng tập trung, chạy tới vùng bụng dưới, "Lam Trạm, Á! Đợi một chút!"
Lam Vong Cơ ra vào ở ngay chỗ bẹn hắn, bây giờ chỗ đó đã có thịt, mềm mại, nóng bỏng, cảm thấy vừa chặt vừa ấm, bên dưới dán sát lên tính khí của Nguỵ Vô Tiện không một kẽ hở, vật đó liên tục run rẩy, khiến Lam Vong Cơ hứng khởi ra vào, y cúi đầu, cắn một cái vào cẳng chân trắng nõn đó, nói: "Không đợi".
Giọng nói đó cực kỳ dễ nghe, nhưng lời này nói ra khiến Nguỵ Vô Tiện kinh hoảng, "Hả? Ngươi rõ ràng nói rằng cái gì cũng ... Á! Á!"
Lam Vong Cơ nắm lấy phần đùi mềm mại của hắn bắt đầu xoa nắn, lần lượt hiện lên từng vết dấu tay, dương vật gia tăng lực ma sát lên vật đó của hắn, kích thích khiến cho vật đó vốn dĩ đã mềm xuống, lại cứng trở lại. Hai vật cứng ngắc đó ma sát vào nhau, túi nang va đập vào nhau, đầu nấm mài lên đầu nấm, trực tiếp làm Nguỵ Vô Tiện đến mức không thể nói ra được một lời gì, hắn ở đó thở dồn dập, nói một cách đứt quãng: "Lam Trạm ... tiến bộ rồi ... Á ... vì sao chặn lại, lời của ta ... A! Nhẹ, nhẹ một chút!". Hắn vừa mới nói, Lam Vong Cơ lại tăng thêm lực, lực đạo của Lam Vong Cơ không phải nói chơi, nắm đùi hắn đến phát đau, dương vật dưới thân cũng bị vật thể to lớn đó của Lam Vong Cơ đè xuống ma sát tới lui. Vật thể màu đỏ tím có gân xanh nổi lên đó, ma sát hắn đến nỗi vừa trướng vừa đau, kích thích từng trận khoái cảm ập tới, hắn không dám khoe khoang nữa, sửa lời, rầm rầm rì rì mềm giọng nói: "Ưm, ta sai rồi, ta không nói nữa, phu quân ... phu quân nhẹ một chút, ha? Nhị tử của ngươi đang nhìn ngươi bắt nạt ta đó ... ưm ..."
Hắn vừa nói ra lời này, mặc dù động tác của Lam Vong Cơ không ngừng, nhưng rõ ràng đã giảm lực đạo, lại ma sát một hồi, hắn lại nói: "Thôi bỏ đi, vẫn là sảng khoái như hồi nãy, phu quân, làm ta giống hồi nãy đi, ha ... Á! Phu quân ..."
Lam Vong Cơ muốn bịt miệng hắn lại, giọng nói có chút thở hổn hển, nói: "Đừng nói nữa".
"Nhưng ta lớn lên có cái miệng thì phải nói chứ ... A! A!" Thấy hắn lại sắp bắt đầu nói nhăng nói cuội, Lam Vong Cơ lại gia tăng lực đạo, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, "Á! Lam, Lam Trạm, muốn, muốn ra rồi!"
Lam Vong Cơ thấp giọng nói, "Cùng nhau". Sau đó buông chân hắn ra, giữ chặt hai vật cứng ngắc đó trong tay, tuốt lên tuốt xuống, rất nhanh, bọn hắn cùng nhau lên đỉnh, toàn bộ đều phun lên vùng bụng dưới của Nguỵ Vô Tiện.
Quá lâu rồi không phát tiết, vật đó của Lam Vong Cơ bắn ra rồi, mà vẫn không hoàn toàn mềm xuống, vẫn run rẩy liên tục không ngừng, lỗ sáo còn dính bạch trọc đang chảy ra. Gương mặt Nguỵ Vô Tiện đỏ bừng thở hổn hển, ngay cả cái bụng cũng rung lên theo, tinh dịch trộn lẫn với tinh dịch, vừa dính vừa nhờn, từ từ trượt xuống khỏi cái bụng nhô cao, hai viên thịt nhỏ đỏ tươi trước ngực cũng rung lên từng đợt, trông cực kỳ hấp dẫn.
Y từ bên hông cúi người qua, nắm lấy dương vật của mình, dùng đầu nấm chạm từng chút từng chút lên đầu vú cứng ngắc của Nguỵ Vô Tiện, dương vật lúc này ướt đẫm, làm cho đầu vú cũng trở nên trơn ướt, Nguỵ Vô Tiện nũng nịu phát ra tiếng rên, "Ưm..." nhưng không có ý cự tuyệt, thay vào đó chủ động vặn vẹo cơ thể, dùng đầu vú của mình ma sát vào lỗ sáo của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trầm giọng thở hổn hển, tay chuyển động lên xuống vài lần, đem toàn bộ tinh dịch còn sót lại nhỏ lên vùng ngực kiều diễm của Nguỵ Vô Tiện.
Cả hai người đều làm đến mức hơi quá kích động, Lam Vong Cơ nằm xuống bên cạnh hắn, đưa tay qua, để hắn gối lên, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn thở hổn hển, tay kia của Lam Vong Cơ vỗ vỗ lên đầu vai hắn, hỏi hắn, "Vẫn còn tốt?"
Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn y một cái, "Hàm Quang Quân bây giờ hư hỏng quá rồi, toàn chặn miệng người ra ... Ưm!"
Không cho hắn nói tiếp, Lam Vong Cơ dùng môi chặn lên, hôn một hồi, buông ra, Nguỵ Vô Tiện lại muốn nói, Lam Vong Cơ lại hôn lên, sau khi hôn bảy tám lần, Nguỵ Vô Tiện cười lên, rúc vào lòng y, cười nói: "Ta không nói nữa là được chứ gì, Hàm Quang Quân tốt nhất, Hàm Quang Quân khoẻ nhất, được chưa".
Lam Vong Cơ chuyển sang hôn lên trán hắn, ý là lời này có thể nói, tiểu tâm tư này của y khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đáng yêu cực kỳ, lại dụi dụi vào lòng ngực của người nọ. Hai điểm đỏ tươi trên ngực hắn, vẫn dính chút chút bạch trọc, nhúc nhích một cái là trượt xuống, tựa như một sự quyến rũ gợi cảm, Lam Vong Cơ vô thức đưa tay chạm vào. Thân thể Nguỵ Vô Tiện co lại, Lam Vong Cơ hoàn hồn, lập tức rời đi, tiếp tục vỗ vỗ lên đầu vai hắn, nhưng bản thân Nguỵ Vô Tiện không chịu được, lại hôn lên môi y, hơi thở nóng bỏng, phà lên mặt, hắn nói: "Lam Trạm à, hay là, chúng ta làm thêm lần nữa?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, sau đó lập tức xếp hắn vào tư thế ngủ ngay ngắn, chính mình cũng nằm thẳng thớm, đắp chăn lên, không đợi kịp Nguỵ Vô Tiện phản ứng đã niệm kinh Phật bên tai hắn.
"Lam Trạm, ta sai rồi! Ta không đùa nữa! Không nói lung tung nữa! Đừng niệm, ha?!!" Sau đó Nguỵ Vô Tiện bị ép nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe đó, niệm kinh Phật, cho tới lúc hắn đi vào giấc ngủ ...