Nhu Tình Mật Ý

Chương 6



Ngắm nhìn màn mưa như trút nước ngoài kia, lá bạch quả rụng lả tả khắp mặt đất, cùng những chiếc đèn lồng le lói trong màn mưa, bỗng chốc ta chìm vào dòng suy tư miên man.

Bao năm qua, ta vẫn luôn cho rằng sự bảo bọc của hắn là điều hiển nhiên, vậy mà chẳng hiểu sao trong đêm mưa tầm tã này, ta lại lo lắng hắn nhiễm lạnh, muốn mang ô đến cho hắn.

Lãnh cung vốn dĩ lạnh lẽo, đêm khuya thanh vắng, trên con đường cung không một bóng người.

Ta cầm ô đến trước phòng trực, thấy ánh đèn bên trong vẫn còn sáng, tiếng mưa hòa lẫn tiếng người, mơ hồ đoán được Bùi Vân Xuyên đang nghỉ ngơi trong đó.

Bên trong phòng trực hình như còn có người khác, bởi thân phận của mình, phần lớn thời gian ta đều không muốn lộ diện.

Nhưng ta lại không rời đi, quỷ thần xui khiến thế nào, ta bước đến hành lang, nhìn xuyên qua khung cửa sổ hé mở, thấy rõ mọi thứ trong phòng.

Bùi Vân Xuyên năm đó vừa tròn hai mươi tuổi, có lẽ vì từ nhỏ đã chịu hình phạt tàn khốc, hắn có dáng người mảnh mai, cao ráo, lại còn có ngoại hình không tồi, môi đỏ, răng trắng, ánh mắt xinh đẹp của hắn khi liếc nhìn cũng toát lên vẻ rực rỡ đặc biệt.

Nếu như cắt bỏ cái lưỡi lắm lời của hắn, để hắn yên lặng đứng đó, ắt hẳn là một mỹ nhân.

Trước kia có không ít cung nữ muốn cùng Bùi Vân Xuyên kết làm đối thực, nhưng hắn một lòng hầu hạ ta, nên đương nhiên sẽ không đồng ý.

Thế nhưng hắn có dung mạo như vậy, làm sao có thể không khiến người ta phải để ý?

Những năm gần đây, cuộc sống của hắn đã khá hơn nhiều, tổng quản thái giám Lãnh cung là Hà Khiêm cũng không còn nói lời cay nghiệt, gây khó dễ cho hắn nữa.

Trong cung có một số thái giám bất chấp nam nữ, rất giỏi hành hạ người khác, Hà Khiêm chính là một trong số đó.

Ta chỉ thấy Bùi Vân Xuyên nằm trên giường, còn lão thái giám kia thì giọng the thé, thỉnh thoảng lại xen lẫn những lời lẽ tục tĩu.

Bàn tay gầy guộc như cành khô của lão ta cứ thế mà sờ soạng trên làn da trần trụi của Bùi Vân Xuyên, để lại những vết bầm tím, dường như vẫn chưa đủ, lão ta còn bóp cổ hắn, ép hắn phải kêu lên.



Đứng bên cửa sổ, ta nhìn thấy tất cả những cảnh tượng dơ bẩn, ghê tởm đó.

Ta cứ nghĩ rằng khi bắt gặp chuyện như vậy, ta sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng người kia là Bùi Vân Xuyên, nghĩ đến những chuyện đã qua, tim ta bỗng nhói đau.

Năm ta mười tuổi, bệnh hàn lại tái phát, sốt cao liên miên không dứt, chính hắn đã mạo hiểm cải trang ta thành hoạn quan, ôm ta quỳ gối trước mặt Hà Khiêm.

Bùi Vân Xuyên chỉ là một nô tài thấp hèn, ngay cả cửa Thái y viện cũng không được vào, hắn không biết cầu xin ai, chỉ có thể cầu xin Hà Khiêm.

Hắn lấy cớ nói ta bị bệnh nặng, là hoạn quan bị bỏ rơi trong cung, hắn vì cô đơn nên đã lén nhặt ta về nuôi.

Hắn ôm ta, không ngừng dập đầu trước mặt Hà Khiêm, đến nỗi trán bầm tím cũng không thấy đau.

Ta cứ ngỡ mình không qua khỏi, trong cơn mê man vì bệnh tật, vẫn không thể hiểu nổi vì sao hắn lại đối xử tốt với ta như vậy.

Nếu chỉ vì muốn thăng tiến, trên đời này làm gì có ai lại làm đến mức này.

Ta không biết, chỉ cảm thấy mình sắp chết, nên trước khi chết, với tên thái giám đã bảo vệ ta những năm qua, ta bộc lộ chút lòng trắc ẩn cuối cùng.

Ta đưa tay sờ lên trán bị thương của hắn, rõ ràng gương mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy, khóc đến nghẹn ngào, ta nói: "Bùi Vân Xuyên, đừng dập đầu nữa, ngươi sẽ đau đấy."

Bùi Vân Xuyên không nghe thấy, cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ quỳ dưới chân Hà Khiêm, cầu xin Hà Khiêm cứu ta.

Hà Khiêm là một lão thái giám hẹp hòi, ích kỷ, hắn lạnh lùng nhìn Bùi Vân Xuyên, lúc trán Bùi Vân Xuyên đã rớm máu, cuối cùng mới đưa tay cầm phất trần ra ngăn hắn lại: "Tiểu Xuyên Tử, ngươi tự ý cứu tên hoạn quan này, nhưng hiện giờ ngươi là thân phận gì, ngươi lo cho hắn, thì lấy gì để hắn sống tiếp?"

"Xin lão tổ tông thương xót, nếu có thể cứu được nàng, sau này nô tài nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, không dám trái ý ngài nữa." Bùi Vân Xuyên chẳng còn màng đến gì nữa, chỉ biết quỳ trước mặt Hà Khiêm mà khóc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv