Nhu Tình Mật Ý

Chương 5



Ta biết cách bịa chuyện để lừa Bùi Vân Xuyên giấu mình đi nuôi, cũng biết cách để một tên thái giám như hắn phải thương hại mình.

Nói cách khác, ta biết cách sinh tồn.

Bùi Vân Xuyên xem ta là bàn đạp để thăng tiến, còn ta xem hắn là nơi trú ẩn tạm thời.

Ban đầu, ta cũng giống như những kẻ chủ tử trong cung xem nô tài như chó, cho rằng đám hoạn quan này a dua nịnh hót, hai mặt, là lũ ngu xuẩn tham sống sợ chết, có thể lợi dụng thì cứ việc lợi dụng, hết giá trị thì vứt bỏ.

Ta cùng với những người khác đứng trên vị trí cao để phán xét đám hoạn quan, gần như mặc định rằng bọn họ không xứng đáng làm người, chẳng còn chút tôn nghiêm và tín nghĩa nào.

Thực ra, khi đó ta rất chán ghét Bùi Vân Xuyên, nhưng rời khỏi hắn ta lại không thể sống.

Ta trời sinh đã thông minh và kiêu ngạo, nhưng ta chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, luôn dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc để nhìn tên nô tài ngày đêm bên cạnh mình.

Hắn là một kẻ tiểu nhân vô dụng, gió chiều nào che chiều ấy, chẳng có chút cốt khí, bị đánh bị phạt thì luôn lén lút lau nước mắt, vừa khóc vừa lén lút nói lời cay nghiệt.

Trước mặt người khác và sau lưng người khác, hắn lại càng tỏ ra hai mặt.

Trước mặt đám thái giám nhỏ tuổi hơn thì tác oai tác phúc, nhưng lại quen thói nịnh bợ những kẻ có chức vị cao hơn hắn.

Một tên nô tài như vậy, ngay cả phần than cũng không có.



Trời lạnh, ta chỉ có thể đến gần hắn, nguồn nhiệt duy nhất, rõ ràng trong lòng kháng cự, nhưng lại chỉ có thể chui vào lòng hắn để sưởi ấm.

Thân phận hắn thấp hèn đến mức bị bệnh cũng không được vào Thái y viện.

Hắn chẳng bao giờ quan tâm đến bản thân, ngược lại còn đưa hết tiền tháng nhờ người ra ngoài cung mua thuốc trị bệnh cho ta.

Hắn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực trong cung, lại rất thích ăn đồ ngọt.

Nhưng từ khi ta đến, tất cả kẹo bánh hắn có được đều chưa từng ăn lấy một miếng.

Bùi Vân Xuyên mỗi ngày hầu hạ ta tắm rửa, mặc y phục, dỗ ta ngủ, còn sắc thuốc cho ta, thà rằng bản thân chịu đói chịu rét, cũng không để ta phải khổ sở.

Ta hiểu rõ tất cả những toan tính của hắn, cũng biết rằng sự tốt đẹp này là lợi dụng.

Nhưng ta lại cảm thấy rất mâu thuẫn.

Thời gian trôi qua, ngay cả bản thân ta cũng nhận ra rằng, ta vừa chán ghét hắn, lại vừa ỷ lại vào hắn.

Năm Cảnh Chiêu thứ hai mươi ba, bệnh của ta mới thuyên giảm.

Năm đó, ta đã lớn phổng phao, xinh đẹp, rạng rỡ.

Chỉ cần ta nhoẻn miệng cười với ai, cũng giống như hoa hải đường mới nở dưới ánh trăng, vô cùng thu hút.



Ta không thích cả ngày ru rú trong phòng.

Năm năm trôi qua, không còn ai nhận ra ta, một công chúa được cho là đã c.h.ế.t oan uổng từ lâu.

Ta không dám bước ra khỏi lãnh cung, nhưng mỗi khi Bùi Vân Xuyên đi làm việc, ta thường mặc bộ đồ thái giám mà hắn từng mặc lúc nhỏ, ngồi dưới gốc cây hòe lớn nhất trong lãnh cung, đọc những cuốn sách hắn nhờ người mua từ ngoài cung vào.

Mấy năm gần đây, tuy vẫn ở trong lãnh cung, nhưng Bùi Vân Xuyên đã được thăng chức, cuộc sống cũng dễ thở hơn so với những năm đầu.

Mùa đông cũng có than để sưởi ấm. Khi ta không còn sợ lạnh nữa, hắn liền tự giác trải chiếu ngủ dưới đất, nhường giường cho ta.

Bùi Vân Xuyên biết ta biết chữ, nên thường đi hỏi thăm xem các vương tôn công tử ở Thái học và các vị điện hạ trong cung thường đọc sách gì, rồi nhờ người mua từ ngoài cung vào cho ta giải khuây.

Bản thân hắn không biết mấy chữ, cũng chưa từng đọc sách, nhưng đôi khi hắn cũng ngồi bên cạnh, nghe ta đọc.

Đó là một đêm mưa tầm tã vào cuối thu năm Cảnh Chiêu thứ hai mươi ba.

Ta biết Bùi Vân Xuyên lại không mang ô.

Ban đầu, ta cuộn mình trong chăn giả vờ ngủ, nhưng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ta lại không tài nào ngủ được.

Cuối cùng, ta đành ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv