Nhu Tình Mật Ý

Chương 7



"Mấy năm ngươi mới vào lãnh cung ta làm việc, ta đã cho ngươi cơ hội thăng tiến, là ngươi không cần, tự mình chuốc lấy bao nhiêu đau khổ. Bây giờ ta thấy ngươi đáng thương, nên mới thương hại, cho ngươi cơ hội này."

Hà Khiêm dùng giọng the thé khàn đặc nói ra những lời này, rõ ràng trong giọng nói có chút thương hại, nhưng lại khiến người ta ghê tởm.

Bùi Vân Xuyên quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, hắn nói: "Cảm tạ lão tổ tông."

Lúc ấy cả người hắn run rẩy, giọng nói cũng run run, ta biết hắn đang sợ hãi, nhưng lại không biết nỗi sợ hãi ấy bắt nguồn từ đâu.

Cứ như vậy lại năm năm trôi qua, ta nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, nhìn vào khe cửa sổ thấy thân thể trần trụi của người trên giường, cùng với vẻ mặt vô cảm từ đầu chí cuối, mới đại khái hiểu được cơ hội mà Hà Khiêm nói là gì.

Không biết trong năm năm qua đã có bao nhiêu lần giống như đêm nay.

Bùi Vân Xuyên chưa bao giờ nói, cũng giấu kín rất kỹ.

Hắn là người hay khóc, hay than thở oán trách, vậy mà chưa từng khóc trước mặt ta lấy một lần.

 

Một tên nô tài đã sớm không còn tôn nghiêm, vì một chủ tử mà hắn tự nhận, vì một tương lai xa vời, mà đem tôn nghiêm của mình dâng lên dưới chân kẻ khác, mặc cho người ta chà đạp, sỉ nhục.

 

Nói ra thì, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện gì quá thiệt thòi.



 

Những năm qua, ta đã giả vờ rất tốt trước mặt Bùi Vân Xuyên, khiêm tốn, ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn thể hiện sự dựa dẫm vào hắn.

 

Nhưng vào đêm nay, ta đã cảm nhận được sự kinh ngạc, tức giận và sợ hãi thật sự.

 

Ta cố ý gõ cửa sổ tạo ra tiếng động, người trong phòng giật mình, cũng làm gián đoạn hứng thú của Hà Khiêm.

 

"Ra ngoài xem thử là tên nô tài bẩn thỉu nào không muốn sống nữa!"

 

Bùi Vân Xuyên cứ như vậy bị đá mạnh xuống khỏi giường, ta chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", thân thể trần truồng trên mặt đất sớm đã đầy thương tích, lại bị ngã thêm một cú như vậy, đau đến mức nhất thời không thể bò dậy nổi.

 



Chờ đến khi hắn vịn vào tường đứng dậy, mặc y phục, loạng choạng bước ra khỏi cửa, thì vừa vặn chạm mắt với ta đang đứng cầm ô, vẻ mặt giả vờ tức giận ban đầu bỗng chốc cứng đờ.

Ta không cho hắn thời gian suy nghĩ, một tay nắm lấy tay hắn, gần như cưỡng ép kéo hắn đi.

Trên đường về không ai nói một lời, Bùi Vân Xuyên hiếm khi im lặng để mặc ta kéo đi, còn ta cũng không quên nghiêng chiếc ô về phía hắn.

Mãi cho đến khi trở về, ta mới nhìn hắn, còn hắn sau khi đóng cửa lại cũng không khóc, cứ như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng ngây ra đó.

Hắn cúi đầu nói: "A Nhu, mỗi lần lão thái giám chó c.h.ế.t đó chạm vào ta, ta đều tắm rửa, mỗi lần gặp ngươi ta đều sạch sẽ, ngươi đừng chê ta bẩn."

Ta cứ tưởng hắn sẽ khóc lóc biện bạch trước mặt ta, hoặc nhân cơ hội này để cầu xin sự thương hại của ta.

Nhưng Bùi Vân Xuyên không làm vậy.

Trong lòng ta dâng lên một cơn tức giận, nhưng ta không biểu lộ ra, chỉ âm thầm siết chặt tay, hiếm khi lột bỏ lớp vỏ bọc ôn hòa, khiêm nhường giả tạo, dùng giọng điệu của kẻ bề trên hỏi hắn: "Bùi Vân Xuyên, làm như vậy, đáng giá sao?"

Vừa rồi hắn bị Hà Khiêm đá một cái, chắc chắn là bị thương rồi, chỉ có thể loạng choạng bước tới, hình như muốn chạm vào ta, nhưng khi nắm được một góc áo của ta, lại đột nhiên buông tay.

Hắn âm thầm hầu hạ ta những năm này, tự cho là đã hiểu rõ tính tình của ta, vậy mà khi ta hỏi hắn như thế, hắn vẫn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.

Hắn cũng biết khóc lóc om sòm trước mặt ta cũng chẳng giải quyết được gì, nên chỉ đành cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng hay không đáng cả. Chó còn biết nhận chủ, từ khi ngươi còn bé xíu như vậy, ta đã nhận định ngươi rồi, bây giờ chịu những đau khổ này cũng chỉ mong ngươi sống tốt hơn một chút, sau này khôi phục thân phận công chúa thì nhớ đến chút tình nghĩa của ta là được."

Những năm qua, trước mặt ta, Bùi Vân Xuyên luôn khéo léo duy trì chút tôn nghiêm ít ỏi của mình, cũng dùng những chuyện dơ bẩn này, đổi lấy sự bình yên và an nhàn cho ta suốt những năm qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv