Nhu Tình Mật Ý

Chương 20



Nghĩ vậy, nước mắt liền tự dưng dâng lên, ta khẽ chớp mắt, vài giọt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Thấy ta như vậy, Bùi Vân Xuyên lập tức quên hết những lời vừa nói, luống cuống dùng tay áo lau nước mắt cho ta, miệng không ngừng dỗ dành: "Tiểu tổ tông, hôm nay là ngày vui, sao lại khóc chứ? Khóc nữa lớp trang điểm trôi hết bây giờ. Nín đi, đừng vặn tim ta như vặn dây thừng nữa!"

Có lẽ ta đã hiểu vì sao ngày thường hắn dám kiêu ngạo như vậy.

Lúc này, ta lên tiếng, giọng nghẹn ngào: "Bao nhiêu năm qua, những tâm tư của ta, ngươi thật sự không biết sao?"

Ta nào phải Lâm Yên, hắn cũng chẳng phải Tiết Đạo Nhiên, ta vốn chẳng sợ miệng lưỡi thế gian, cũng chẳng màng chàng là hoạn quan, ta chỉ muốn đối đãi tốt với hắn, giữ hắn bên mình, chăm sóc hắn trọn đời.

"Bùi Vân Xuyên, nay Lương Châu thành này đã nằm trong tay ta, hắn còn e ngại điều chi?"

"Nhưng ta chính là sợ." Nghe ta nói vậy, hắn bỗng bật cười chua xót, giọng nói gần như nghẹn lại.

"Ta nào dám cầu xin ngươi thương hại, càng không dám mong cầu tình yêu của ngươi. Ngươi tốt đẹp như vậy, còn ta thì sao? Mang trên mình tấm thân tàn tạ này, ai ai cũng có thể nhục mạ, khinh rẻ ta, ta cũng đáng bị người đời đối xử như thế. Suy cho cùng, ta vốn đã ô uế, năm xưa chuyện của ta với Hà Khiêm, ngươi tận mắt chứng kiến, sau này ta theo Hoắc Quyết, cũng vì sinh tồn mà làm không ít chuyện đê hèn. Ngươi không chê ta, nhưng ta tự thấy ghê tởm chính mình. Ta nhơ nhuốc xấu xa đến vậy, thứ đồ chơi mà ai ai cũng khinh thường, sao có thể cùng ngươi làm chuyện phu thê? Sao có thể để ngươi trở thành trò cười cho thiên hạ?"

Hắn cảm thấy bản thân thật đáng khinh, khinh bỉ chính mình vì muốn sống mà chuyện gì cũng dám làm, kể cả việc tự dâng mình lên giường người khác, trở thành món đồ chơi mua vui cho họ.

Chẳng liên quan gì đến xứng hay không xứng, người như hắn, vốn dĩ không nên ở bên cạnh ta với thân phận này.

Giọng hắn nhỏ nhẹ từ đầu chí cuối, nếu không phải trong sân chỉ có mình ta, e rằng đã sớm bị gió cuốn đi mất.

Nghe những lời này, ta cảm thấy như hồn phách mình bị Bùi Vân Xuyên xé nát.

Ta đứng không vững, loạng choạng suýt ngã, may mà được hắn đỡ lấy.

Thế nhưng hắn lại ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta như dỗ dành trẻ nhỏ, thở dài một tiếng rồi ôn nhu nói: "A Nhu ngoan, chuyện này hãy quên đi thôi."



10

Ta mãi mãi khắc ghi, năm chúng ta chia lìa chính là sau khi Tiết Đạo Nhiên chết.

Khi ấy, trong cung ngày nào cũng có người chết, Bùi Vân Xuyên rốt cuộc cũng lo lắng cho tương lai của hai chúng ta.

Trong cung này, quan hệ chồng chéo, tình hình phức tạp, Tiết Đạo Nhiên vừa chết, phe cánh của hắn mất đi chỗ dựa, cũng như cây cỏ mất gốc, e rằng chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp.

Bạch Trạm tuy là hoàng tử, nhưng lại là kẻ có tính cách có thù tất báo, thù dai nhớ lâu.

Bùi Vân Xuyên là nghĩa tử của Tiết Đạo Nhiên, ai nhìn cũng biết hắn chỉ là một tên nô tài nhút nhát, vô dụng.

Nếu Tiết Đạo Nhiên dám ra tay với Bạch Trạm, thì Bạch Trạm cũng có thể xem những kẻ bên cạnh Tiết Đạo Nhiên như cỏ rác mà chà đạp.

Lúc bấy giờ, Thái tử bị giam vào ngục, Bạch Trạm nảy lòng muốn g.i.ế.c Thái tử, đang loay hoay tìm người thế mạng thì vừa hay nghĩ đến Bùi Vân Xuyên, đứa nghĩa tử của Tiết Đạo Nhiên.

Bọn chúng lệnh cho Bùi Vân Xuyên giả làm nội thị của Phượng Nguyên cung, đưa thư cho Thái tử, định sau khi Bùi Vân Xuyên rời đi sẽ g.i.ế.c Thái tử, đổ tội cho hắn.

Vì vậy khi Hoắc Quyết, thái giám chưởng ấn, đến tìm, Bùi Vân Xuyên tự biết lần này khó tránh khỏi, ở trong cung đã lâu, hắn nghe những lời khách sáo cũng đủ hiểu đâu là thật lòng, đâu là giả dối.

Hoắc Quyết lừa hắn rằng, nếu hắn đưa được bức thư này, sau này sẽ được đi theo Ngũ hoàng tử Bạch Trạm làm việc, ắt sẽ oai phong hơn so với khi đi theo Tiết Đạo Nhiên.

Một hoạn quan, không con cái, không người thân thích, có lẽ chỉ có phú quý vô biên, quyền lực tột đỉnh mới có thể khiến họ an lòng.

Hoắc Quyết ban đầu chỉ xem Bùi Vân Xuyên như con kiến hôi, nào biết hắn lại có tâm tư khác, chẳng màng đến phú quý trước mắt mà người người khao khát, chỉ nhìn thấu được âm mưu hiểm độc phía sau.

Bùi Vân Xuyên chẳng có kiến thức rộng rãi gì, chỉ tích cóp được chút ít trong những năm qua, liền nghĩ cách đưa ta ra khỏi cung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv