Nhu Tình Mật Ý

Chương 19



Nhìn khắp lễ đường đỏ rực, hắn bỗng thấy nực cười: "Ngươi rõ ràng không phải loại người như vậy! Năm xưa loạn lạc, bao nhiêu vương hầu vì muốn có vũ khí trong tay ngươi, dùng đủ mọi cách uy h.i.ế.p dụ dỗ, ngươi không hề run sợ, bình tĩnh đối phó với bọn họ. Vậy mà giờ đây, sao ngươi lại vì một tên hoạn quan mà đánh mất lý trí, chà đạp danh tiếng của bản thân?"

Ta luôn là người tỉnh táo, biết mình đang làm gì.

Mười mấy năm qua, những tâm tư thầm kín ấy, với sự xuất hiện của Bùi Vân Xuyên, cuối cùng đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ôn Mẫn là công tử được nuông chiều từ bé, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu được điều này.

Vốn không muốn giải thích thêm, nhưng khi đi đến cửa, ta vẫn ngoảnh lại nói: "Ôn công tử, sau này nếu gặp Bùi Vân Xuyên, xin huynh hãy nhường nhịn hắn, đừng chọc hắn khóc nữa. Huynh không cần biết gì khác, chỉ cần biết rằng, hắn là giới hạn cuối cùng của ta. Nếu không có hắn, sẽ chẳng có ta của ngày hôm nay."

Ôn Mẫn cho rằng ta vì một tên hoạn quan mà nói ra những lời này, quả thật là điên rồi.

Thấy ta rời đi dứt khoát, hắn đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở: "Lại là nơi dòng nước phẳng lặng không đá, luôn luôn nghe nói có người chìm xuống! Ngươi đối với hắn không hề phòng bị, làm sao biết hắn đối với ngươi sinh ra loại tâm tư gì?"

Người ta thường nói, người qua đường phần lớn c.h.ế.t đuối ở những nơi nước lặng sóng êm.

Nghe câu này, ta không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy nếu Bùi Vân Xuyên thật sự muốn hại ta, muốn lấy mạng ta, cứ việc lấy đi.

Ta cam tâm tình nguyện c.h.ế.t đuối trong dòng nước êm đềm mang tên Bùi Vân Xuyên.

Còn Bùi Vân Xuyên, hắn nào biết được lúc này ở tiền sảnh đang diễn ra những chuyện kinh thiên động địa.

Trong hậu viện chất đầy rương vàng bạc châu báu.



Bùi Vân Xuyên vốn là kẻ hám tiền, lúc này đang ngồi xổm bên một cái rương, lựa chọn đồ đạc.

Con chó đen được hắn nhặt về nuôi cứ sủa inh ỏi bên chân, cố gắng níu kéo hắn.

Nhưng lúc này, hắn chẳng còn thấy nó đáng thương nữa, miệng lẩm bẩm "vướng víu", rồi đẩy nó sang một bên.

Hắn không hứng thú với châu báu trang sức, chỉ thấy đẹp mắt chứ chẳng có tác dụng gì.

Lại từ trong rương lôi ra một con d.a.o găm dát vàng, đưa lên nhìn thử.

Nhìn thấy nó, hắn chợt rùng mình, cảm thấy cổ tay đau nhói, rồi lại ném con d.a.o vào rương với vẻ mặt chán ghét.

Cuối cùng, hắn lấy ra mấy thỏi vàng khối, có góc, còn đưa lên cắn thử.

Cảm thấy chắc chắn, hắn liền nhét tất cả vào tay áo.

Ta đã đứng quan sát từ lâu, bỗng lên tiếng: "Bùi Vân Xuyên, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi."

Bùi Vân Xuyên cứ tưởng ta đang ở tiền sảnh làm lễ bái đường với Ôn công tử, nào ngờ nghe thấy tiếng ta, hắn giật nảy mình.

Lúc này hắn cũng không ngốc, vội vàng đóng nắp rương lại, co cẳng bỏ chạy.



"Ngươi chạy đi đâu được? Đứng lại đó cho ta!" Ta vừa nói vừa bước nhanh về phía Bùi Vân Xuyên.

Hôm nay ta mặc hỉ phục, tà áo dài quét đất, đi lại có phần khó khăn.

Nghe thấy tiếng ta, hắn dừng bước, quay đầu lại cười giả lả.

Ta tiến đến, nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Bây giờ ngươi to gan lắm rồi, dám bỏ nhà ra đi, dám nhảy lầu uy h.i.ế.p ta, giờ đến cả chuyện hôn sự của mình mà cũng dám tìm người thế chỗ. Nếu cho ngươi cái pháo, có phải ngươi còn muốn bay lên trời luôn không?"

Giọng ta vô thức trở nên nghiêm nghị.

Bùi Vân Xuyên bị bắt quả tang, biết hôm nay không thể trốn tránh, bèn giả ngốc, cố gắng rút tay ra khỏi tay ta.

Nhưng ta nắm rất chặt, không hề có ý định buông ra.

Lúc này, hắn chỉ còn biết nhăn nhó mặt mày, nói với vẻ vô tâm: " Ôn công tử ngươi ta muốn bái đường với ngươi, ngươi cứ đồng ý đi. Hắn là một nam nhân hoàn chỉnh, bằng lòng lấy ngươi, ngươi có thiệt gì đâu. Sau này chán rồi thì bỏ, tìm người khác."

May mà hắn là kẻ vô tâm, nên mới dám nói ra những lời đó.

Ta biết với thân phận của mình bây giờ, muốn người ta áp giải hắn đến lễ đường là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng cái khó là Bùi Vân Xuyên không thể vượt qua được rào cản trong lòng hắn.

Ta nhớ đến nước mắt của hắn là thứ lợi hại nhất, mà bao nhiêu năm qua, ta hiếm khi khóc trước mặt hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv