Sống đã nửa đời người, hắn biết mình sắp chết, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giấu ta.
Bùi Vân Xuyên sau đó dặn dò ta đủ điều.
Lúc ấy, hắn đang thu xếp hành lý cho ta, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "A Nhu, ta đã mua chuộc được cung nhân ra khỏi cung vào ba ngày tới, ngươi hãy trà trộn vào đó, đợi ra ngoài rồi tìm cơ hội mà rời đi."
Có những chuyện hắn không muốn nói ra, nhưng ta nào phải kẻ ngốc, ta lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi nuôi nấng ta bấy nhiêu năm, thật sự nỡ lòng để ta đi sao? Đến lúc đó, ngươi ở lại trong cung, bị lũ yêu ma quỷ quái hãm hại, còn ta thì nhởn nhơ ngoài cung, mặc kệ sống c.h.ế.t của ngươi?"
“Ta không thể giữ ngươi lại." Hắn, người vốn do dự thiếu quyết đoán, lúc này đuổi ta đi lại kiên quyết hơn bất cứ ai.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một con ngỗng trời bay vút lên cao, trong lòng dâng lên nỗi man mác khôn nguôi, hồi lâu sau mới nói: "Những kẻ làm nội thị như chúng ta, không có cách nào rời khỏi cung cấm này, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã bị nơi này trói buộc, nhưng ngươi thì khác, ngươi không nên thuộc về nơi này. Nếu ta cố chấp giữ ngươi lại, sẽ làm hại ngươi."
Thực ra bản thân hắn cũng không nghĩ ra lý do cụ thể, nhưng hắn trời sinh đã có suy nghĩ này, cho dù ta từng hôn hắn, nói thích hắn.
Nhưng Bùi Vân Xuyên không nỡ.
Nếu đi theo hắn, cả đời này của ta coi như hủy hoại.
"Nếu ta không đi thì sao?" Ta hỏi hắn.
Hắn không hề nổi giận, nghe ta nói vậy liền mỉm cười, lúc quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh như sao trời.
Hắn ra hiệu bằng tay, tay lướt qua chân mình, giọng nói nhẹ nhàng như đang hồi tưởng lại điều gì đó: "Lần đầu tiên ngươi gặp ta, ngươi mới chỉ bốn tuổi, thả diều lại bị đứt dây bay vào lãnh cung. Năm ấy, một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà gan dạ lắm, chui qua cái lỗ chó vào đây, nằng nặc đòi ta nhặt giúp con diều rơi xuống nước. Lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, bị Hà Khiêm đánh cho một trận, mình mẩy đầy thương tích, đang quỳ phạt một mình. Nhưng khi ấy mắt ta vẫn còn sáng, thấy ngươi cài đầy đầu trâm ngọc quý giá, trên cổ còn đeo một chiếc khóa bình an có khắc chữ, biết ngươi là người cao quý." Ta liền liều lĩnh, bất chấp việc bị Hà Khiêm phát hiện, nhặt con diều lên cho ngươi. Lúc đó ngươi còn vui vẻ lắm, nói muốn theo con diều bay ra khỏi cung cấm. Nhưng tường thành cao quá, ngươi mãi chẳng thể thấy được thế giới bên ngoài. Ngươi lấy chiếc khóa bình an trên cổ làm thù lao, còn nói muốn điều ta đến cung của ngươi để hầu hạ, như vậy sẽ không còn ai đánh ta nữa."
Khi ấy ta còn quá nhỏ, chắc chắn không còn nhớ rõ.
Ta cố gắng nhớ lại, quả thật không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này.
Đúng là trẻ con, lời gì cũng dám nói, lời hứa gì cũng dám buông.
Lời hứa năm xưa của một nàng công chúa nhỏ bé dành cho một tên nô tài đã vào bước đường cùng, cuối cùng cũng chẳng thể thành hiện thực.
Ta biết không còn gì để bào chữa, chỉ đành cúi đầu, khẽ kéo tay áo hắn.
Bùi Vân Xuyên lấy từ trong lòng ra chiếc khóa bình an năm nào, trên đó có khắc tên Bạch Vận Nghi cùng những lời cầu chúc bình an, chỉ là đã cũ kỹ đi nhiều rồi.
Bao năm qua, hắn không nỡ vứt nó đi, hễ có thời gian lại lén ta lấy ra ngắm nghía.
Hắn nói tiếp: "Nhưng ngươi không biết, lúc đó dù là ai nói câu này với một đứa trẻ đã chịu quá nhiều khổ cực, chỉ mong thoát ra ngoài như ta, thì cũng gần như trở thành chấp niệm. Ta đã đợi bốn năm. Trong đêm mưa hôm ấy, ta không nhận ra ngươi, còn cố ý hung dữ cướp ô của ngươi. Nhưng sau khi biết được thân phận của ngươi, ngươi lại đến tìm ta, ta bỗng thấy ông trời hình như cũng không đối xử với ta quá tệ bạc. Vì vậy, ta đối xử tốt với ngươi, dâng hiến cho ngươi tất cả những gì mình có, dốc hết sức lực bảo vệ ngươi trưởng thành, hao tổn biết bao tâm tư. Bấy nhiêu năm nương tựa vào nhau, khi ta bừng tỉnh nhận ra mình đã đối xử với ngươi như thế nào, có từng nhận được lợi ích gì từ ngươi hay không, ta mới chợt nhận ra rằng, ta đã sớm chẳng còn màng đến những ngày tháng phú quý mà mình từng ao ước. Ta chỉ muốn ngươi được bình an, đến nỗi sau này dù biết được thân phận thật sự của ngươi, ta cũng chưa từng bỏ rơi ngươi. Nhưng giờ đây, ta không thể giữ ngươi lại nữa, ta muốn ngươi giống như lời đã nói lúc nhỏ, bay ra khỏi cung cấm này. Kẻ nô tài như ta, đúng là muốn sống, bao năm qua cũng luôn cố gắng để sống, nhưng nếu nói cho cùng, c.h.ế.t đi cũng chẳng có gì đáng tiếc."