Ôn Mẫn nổi giận, loạng choạng tiến đến túm lấy cổ áo Bùi Vân Xuyên, mắng: "Hoạn quan như ngươi, chỉ biết cầu an hưởng lợi, chẳng màng đến ân nghĩa năm xưa. Tống Ký Nhu cứ dung túng ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết!"
Bùi Vân Xuyên nhìn Ôn Mẫn sa sút tinh thần, trong lòng thấy lạ.
Tuy rằng hắn không ưa Ôn Mẫn, nhưng phải công nhận người này có dung mạo, học vấn, là công tử nhà quyền quý, so ra vẫn hơn hắn.
Sống lâu trong cung, Bùi Vân Xuyên rất biết nhìn người.
Hắn nhận ra tuy Ôn Mẫn là do Hoàng đế phái đến, nhưng dường như cũng có chút chân tình với ta.
Lần này, hắn không đánh nhau với Ôn Mẫn nữa, mà hỏi: "Thế còn ngươi? Ngươi sẽ hại c.h.ế.t nàng sao? Sao ta có thể giống ngươi? Ta kính trọng nàng còn không hết, bất kể nàng là ai, đã làm gì, ta bằng mọi giá cũng sẽ bảo vệ nàng."
Ôn Mẫn cảm thấy bị sỉ nhục, trừng mắt nhìn Bùi Vân Xuyên, hận không thể nuốt sống lột da kẻ không biết xấu hổ này.
Bùi Vân Xuyên không đôi co nữa.
Nửa đời trước hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu cứ mãi ủ ê thì thật vô vị.
Giờ đây, so với Ôn Mẫn, hắn thua kém đủ điều, nhưng cuối cùng vẫn có một thứ hơn người.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Xuyên cười khẩy, khiêu khích: "Xem ra, ngươi vẫn không bằng ta."
Dù sao cũng chỉ là một tên nô tài, trước mặt ta, hắn luôn tỏ ra yếu đuối, chẳng dám hé răng nửa lời.
Thế mà trước mặt Ôn Mẫn, hắn lại cố gắng hơn thua bằng được.
Ôn Mẫn rõ ràng không ngờ Bùi Vân Xuyên lại nói vậy, hắn không hiểu, rồi từ chỗ không hiểu chuyển sang xấu hổ và tức giận.
Nhưng hôm nay, Bùi Vân Xuyên không muốn cãi nhau với hắn.
Hắn nhìn quanh, thấy không có ai, bèn ghé sát vào tai Ôn Mẫn, nói nhỏ điều gì đó.
Ôn Mẫn đang say mèm bỗng chốc tỉnh táo lại.
Hắn nhíu mày nhìn Bùi Vân Xuyên khó hiểu.
Bùi Vân Xuyên vẫn cười một cách đáng ghét, không đợi Ôn Mẫn lên tiếng, hắn vỗ vai hắn rồi xoay người bỏ đi.
Ngày thành hôn, khắp phủ Hầu đều treo đèn kết và lụa đỏ, sân viện chất đầy châu báu ngọc ngà làm sính lễ hồi môn.
Bùi Vân Xuyên cũng thật sự đội khăn voan đỏ, được thị nữ dìu ra.
Ta biết, nếu không chiều theo ý hắn, Bùi Vân Xuyên nhất định sẽ không chịu như thế.
Trong lễ đường, tân nương một thân hồng y rực rỡ, tân lang mặc hỉ phục, khuôn mặt khuất sau lớp khăn voan đỏ, được bà mối dìu dắt, chuẩn bị làm lễ bái đường.
Ta vô cùng tự nhiên đưa tay đón lấy tân lang từ bà mối, nhưng khi hắn đến gần, sắc mặt ta bỗng nhiên cứng đờ.
Khuôn mặt tân lang bị che khuất, chỉ lộ ra một góc cằm trắng trẻo, nổi bật trên nền áo đỏ.
"Tất cả mọi người, ra ngoài hết cho ta!" Ta đột nhiên lên tiếng.
Tiếng nhạc mừng chợt im bặt. Mọi người nghe thấy lời ta, vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài, người cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong lễ đường chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta giật phăng khăn voan trên đầu tân lang.
Người đó nào phải Bùi Vân Xuyên, mà chính là Ôn Mẫn!
Dù bị phát hiện, Ôn Mẫn vẫn không hề nao núng.
Hắn nhìn ta, nói: "Hắn nói hắn không thể bái đường cùng ngươi, nên đã cầu xin ta thay thế."
"Hắn cầu xin, ngươi liền đồng ý sao?" Ta lạnh lùng hỏi.
"Tống Ký Nhu, ngươi có biết những năm qua hắn đã làm những gì không? Hắn là nô tài của tiền triều, là tay sai của tên hoạn quan Hoắc Quyết. Năm xưa, Hoắc Quyết làm loạn triều chính, ép c.h.ế.t tiên đế, đưa Bạch Trạm lên ngôi, khiến thiên hạ đại loạn, m.á.u chảy thành sông, xác c.h.ế.t chất thành núi. Hắn đi theo Hoắc Quyết, gây ra không biết bao nhiêu tội ác. Hắn đáng lẽ phải bị xử tử cùng với Hoắc Quyết và bè lũ hoạn quan kia vào cái ngày hoàng thành thất thủ. Sao ngươi không thử nghĩ xem, vì sao hắn có thể sống yên ổn đến tận bây giờ, lại còn xuất hiện ngay trước mắt ngươi?"
Ôn Mẫn không hề e ngại câu hỏi của ta, cười khẩy một tiếng, rồi nói ra những sự thật mà ai cũng không muốn nhắc đến.
"Vậy thì sao?" Ta đột nhiên hỏi ngược lại.
Ôn Mẫn không ngờ ta lại trả lời như vậy.