Hắn nói: "Vân Xuyên, nghĩa mẫu của con ghét bỏ ta cả đời. Đây là lần đầu tiên nàng..."
Những lời sau đó Tiết Đạo Nhiên không nói tiếp được nữa, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng nức nở khàn đặc đáng thương, giống như tiếng quạ kêu chói tai ngoài nhà giam.
Tiết Đạo Nhiên không muốn Hoàng hậu thất thế, muốn giữ vững ngôi vị của Thái tử đã mất hết đức hạnh.
Bởi vì như vậy, Phượng Nguyên cung sẽ không sụp đổ, Lâm Yên cũng sẽ không bị liên lụy.
Cho nên hắn mới toan tính hạ độc Ngũ hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, và chính hắn cũng vì vậy mà mất mạng.
Người sáng suốt đều biết, Lâm Yên yêu Tiết Đạo Nhiên.
Chỉ là nàng sinh ra đã chán ghét sự không hoàn chỉnh của hắn, lại không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Yêu, nhưng cũng chán ghét.
Cứ như vậy mà sống hết một đời, trước khi c.h.ế.t mới trao cho người yêu một nụ hôn mà mấy chục năm qua cầu mà không được.
Ngày Tiết Đạo Nhiên bị ban chết, Lâm Yên cũng theo đó nhảy xuống giếng.
Bùi Vân Xuyên liều mình thu nhặt hài cốt cho hai người, khóc thương mấy ngày trời đến nỗi đôi mắt sưng đỏ.
Cái c.h.ế.t của Tiết Đạo Nhiên khiến hắn hiểu rằng những kẻ hoạn quan như bọn họ vĩnh viễn không có được kết cục tốt đẹp.
Hắn ngày đêm trăn trở, tìm cách để tồn tại trong chốn thâm cung này.
Còn ta, ta không muốn đến tuổi Lâm Yên mà vẫn còn ôm hận trong lòng.
Vậy nên, thừa lúc màn đêm buông xuống, nhân lúc Bùi Vân Xuyên hầu hạ ta nghỉ ngơi, ta gọi tên hắn.
Khi hắn đáp lời, ta bất ngờ kéo áo hắn lại gần rồi hôn lên môi.
Lần đó, Bùi Vân Xuyên hoảng hốt vô cùng, tức giận kéo ta xuống.
Ta cũng không giận dữ, chỉ quỳ trên giường, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Lâm Yên cô cô cũng từng hôn Tiết Đạo Nhiên như vậy."
"Tiểu cô nương, người là người sẽ làm nên nghiệp lớn, sao có thể hôn kẻ như ta..." Bùi Vân Xuyên nói đến đây thì nghẹn lời.
Dưới ánh đèn, ta thấy rõ sự đau buồn thoáng qua trong mắt hắn, lòng chợt nặng trĩu.
Giây phút ấy, ta hiểu rằng hắn còn tự ti hơn ta tưởng.
Giữa hai chúng ta, Bùi Vân Xuyên vì thân thể khiếm khuyết nên chưa từng nghĩ đến những khả năng khác.
Còn ta, sớm đã nảy sinh những tâm tư không thể nói ra với ai, cứ vậy mà kìm nén bao nhiêu năm.
Khi ấy, ta nào biết được nụ hôn với người như Bùi Vân Xuyên lại mang ý nghĩa đặc biệt đến vậy.
"Ta không chê bai, cũng chẳng khinh thường ngươi Nửa đời còn lại, ngươihãy ở bên ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."
Ta quỳ bên giường, thấy Bùi Vân Xuyên toan bỏ đi liền nắm lấy thắt lưng, dùng sức kéo hắn ngã xuống.
Ta ôm eo hắn trong tư thế gần gũi, nghiêng đầu hôn lên chiếc cổ thon dài như ngọc.
Hắn từng bị đánh đập, chịu phạt, chứng kiến vô số sinh ly tử biệt, nhưng hiếm khi nào lại hoảng loạn đến vậy.
Cái ôm và nụ hôn dịu dàng hết mực của ta cũng không thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Nếu như vừa rồi hắn còn có thể đẩy ta ra mà mắng nhiếc, thì giờ đây, hắn lại không biết nên nói gì.
Hắn run rẩy trong vòng tay ta, hoảng sợ muốn thoát ra, nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Mấy chục năm cuộc đời, chưa bao giờ hắn phải chịu đựng sự xấu hổ đến thế.
Ta nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bên tai, người trong lòng đứt quãng không nói nên lời: "A Nhu, ta cầu xin ngươi, đừng đối xử với ta như vậy."
Khi ấy, ta thật tàn nhẫn, chẳng màng đến việc vun vén cho những mảnh vỡ tôn nghiêm của Bùi Vân Xuyên, mà chỉ tham lam muốn chiếm đoạt từ hắn thứ tình cảm mà ngay cả bản thân hắn cũng không dám có.
Ta nào biết được rằng, tất cả sự gần gũi, yêu thương và ỷ lại của ta lại như những nhát d.a.o cùn, lóc thịt róc xương hắn, khiến hắn đau đớn đến tột cùng.
Chính bởi ta yêu hắn như một người bình thường, trọn vẹn, nên đã định sẵn rằng cả đời này, khi đối diện với ta, hắn chỉ có thể âm thầm trông mong, không dám bày tỏ.
Hắn tự ruồng bỏ bản thân mình, vĩnh viễn không thể thốt lên lời yêu le lói trong đêm nay.
Bùi công công, quả thật là người đáng thương nhất trên đời này.
9
Bùi Vân Xuyên buồn bực trong lòng, mà mỗi khi buồn bực, hắn lại thích hành hạ người khác.
Ôn công tử đang uống rượu giải sầu vì chuyện tình cảm, bỗng nhiên cửa sổ bị đập vỡ, kéo theo đó là mấy món đồ chơi bằng vàng ngọc cũng tan tành.