Bộ dáng nàng và vị nữ tử tôn quý đã qua đời kia giống đến chín phần, chỉ là đôi mắt nàng kia suốt ngày đều buồn bực không vui, mà nữ tử trước mắt lại là ôn hòa tươi đẹp.
Bà thậm chí còn nghĩ, nếu ánh mắt nàng kia cũng như thế, cho dù nói hai người là song sinh, có lẽ cũng không có người phản đối.
“Nhanh đứng lên đi, đã sớm nghe Minh Ngọc nói về con, thì ra là một cô nương xinh đẹp như vậy, tới tới, mau ngồi.” Hầu phu nhân tiếp đón Đường Mẫn ngồi bên cạnh bà, sau đó kêu Lục Trăn Trăn và Lục Thanh Viện đi ra ngoài chơi.
Đường Mẫn an phận ngồi xuống bên cạnh, thấy ánh mắt Hầu phu nhân ôn hòa, nhìn chính mình cũng không chút nào khinh thường.
Làm Đường Mẫn sinh ra ấn tượng tốt với Trung Nghĩa Hầu phủ.
Nàng mở ra tay nải trước mắt, bộ quần áo màu ngân bạch bên trong tức khắc lộ ra, ánh mặt trời từ cửa sổ rộng mở xuyên thấu vào, dừng trên quần áo màu trắng gấp chỉnh tề, có loại quang mang loá mắt.
“Minh Ngọc tỷ, đây là quần áo do Phương Hoa Các làm, sau khi làm xong muội liền tặng cho tỷ.”
Ai không thích quần áo xinh đẹp? Phùng Minh Ngọc tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà dáng người nàng thực cân xứng, không mập không gầy, mặc trang phục tự nhiên rất đẹp.
Chờ Đường Mẫn giũ ra bộ quần áo này, ngay cả Hầu phu nhân luôn luôn bình tĩnh cũng kinh ngạc tán thưởng một trận.
“Cho tỷ? Bộ quần áo này quý cỡ nào chứ?” Phùng Minh Ngọc thích quần áo xinh đẹp không sai, nhưng nàng tuyệt đối không phải người thích ăn không uống không.
“Từ sau khi muội và biểu ca vào kinh, không phải Minh Ngọc tỷ cũng giúp chúng ta rất nhiều sao? Hiện giờ chẳng qua là một bộ quần áo, chẳng lẽ tỷ còn muốn muội mang về sao?”
“Cho dù không muốn muội mang về, cũng không thể làm muội tiêu pha.” Phùng Minh Ngọc cảm thấy hổ thẹn, xem vải dệt và thêu công đều là cực tốt, vừa làm xong liền tặng cho chính mình, sao nàng có thể không biết xấu hổ nhận.
Nếu Đường Mẫn tới tặng đồ, tự nhiên chính là tặng không, nếu đòi tiền, hôm nay nàng sẽ không chạy chuyến này, loại cảm giác này, đại khái rất nhiều người thiệt tình tặng lễ cho bạn bè có thể hiểu.
Nếu tặng lễ vật còn muốn lấy tiền, như vậy nàng có khác gì với tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ?
Nàng đưa quần áo trong tay cho Phùng Minh Ngọc, nói: “Minh Ngọc tỷ, muội là thật sự muốn thiệt tình tương giao với tỷ nên mới tặng bộ quần áo này, dù sao cả tháng nay tỷ và Thế Tử rất chiếu cố phu thê chúng ta, hơn nữa vải dệt cũng là tỷ giúp muội tìm vài ngày mới định ra, hiện giờ muội muốn dùng một bộ quần áo cảm tạ tỷ, tỷ lại muốn tính toán rõ ràng với muội, bộ quần áo này xem như phu thê chúng ta cảm kích tỷ và Thế Tử gia, thân phận chúng ta thấp kém, lúc này không khỏi quá mức trèo cao. Hầu phu nhân, Thế Tử phu nhân, Đường Mẫn cáo từ.”
Dứt lời, Đường Mẫn liền xoay người rời đi, không chút nào dừng lại.
Hầu phu nhân không phản ứng, ngược lại là Phùng Minh Ngọc lập tức bỏ quần áo xuống, tiến lên gắt gao lôi kéo cánh tay Đường Mẫn.
Đợi túm được nàng trở về, lại phát hiện Đường Mẫn cười khanh khách, tức khắc biết chính mình bị Đường Mẫn cố ý hố.
Nàng nhịn không được cười mắng: “Muội nha đầu này, vừa rồi chính là làm tỷ sợ muốn chết, tỷ chỉ là có chút hổ thẹn, muội lại bày ra như vậy, có phải lúc ở cùng Bùi công tử cũng như thế hay không?”
“Muội và biểu ca đều là người tùy tính, hơn nữa chúng ta là phu thê, cho và nhận đều là chuyện thực bình thường, ai biết Minh Ngọc tỷ lại đẩy tới đẩy đi như vậy? Nếu muội không phải thiệt tình tặng, cần gì hôm qua vừa làm xong quần áo, hôm nay liền đưa đến đây? Nếu lấy tiền, còn không bằng bán cho người khác, tới chỗ Minh Ngọc tỷ, là người quen còn phải tính chiết khấu giảm giá cho tỷ, tội gì muội phải làm vậy.”
Hầu phu nhân tức khắc liền cười, nhìn con dâu nói: “Tính tình nha đầu này thật giống con, khó trách có thể hợp nhau.”
Đường Mẫn có chút ngượng ngùng cười nói với Hầu phu nhân: “Vừa rồi làm phu nhân chê cười.”
“Ta đều sống hơn năm mươi năm, con như vậy làm sao có thể giấu được ta? Trước kia ta và huynh trưởng cha mẹ trong nhà cũng thường xuyên như vậy.” Hầu phu nhân vẫy tay, chờ Đường Mẫn tiến lên, lôi kéo tay nàng, sờ trong lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, biết cô nương này xác thật là con gái nhà nông hộ, nếu không phàm là trong nhà có chút tài sản, ai bỏ được cô nương nũng nịu làm việc nặng, thế nên lòng bàn tay đều có cái kén, “Tính tình Minh Ngọc quá đanh đá, trong giới mệnh phụ ở Thịnh Kinh cũng không có mấy người làm nàng chân chính để bụng, con vẫn là người đầu tiên làm nàng cả ngày đều phải nhắc ba năm lần, quả nhiên là cô nương tốt, lập tức dọa nàng sợ.”
“Làm phu nhân chê cười, vừa rồi xác thật có chút vội vàng.”
“Muội muội cũng đừng tức giận, mấy năm nay Trung Nghĩa Hầu phủ chúng ta cũng có chút nghẹn khuất, ai còn thiệt tình thực lòng tặng lễ cho tỷ, hơn nữa bộ quần áo này thật sự quá đẹp, chí ít cũng giá trị mấy trăm lượng bạc.”
Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn Phùng Minh Ngọc, “Giá cả tự nhiên không tiện nghi, nhưng Minh Ngọc tỷ nhất định phải mặc, cũng coi như tuyên truyền cho Phương Hoa Các, người khác nhìn thấy tỷ mặc xinh đẹp, tự nhiên cũng muốn mua, đỡ phải chỗ muội có quần áo, còn không biết nên bán cho mấy mệnh phụ thái thái đó thế nào.”
Phùng Minh Ngọc cười ha ha gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng mẹ chồng nàng dâu đều rõ ràng, Phương Hoa Các nằm trên đoạn đường thực tốt, trên đường lớn Khang Hoa náo nhiệt phồn hoa, người tới nơi đó dạo đều là trong kinh quyền quý, sớm muộn gì cũng sẽ có người ghé cửa hàng, mà nhìn thấy quần áo tinh mỹ như vậy, nữ tử nào không thích, bị chúng phu nhân biết chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng các nàng biết Đường Mẫn muốn biểu đạt cảm tạ, tự nhiên cũng không làm rõ.
Trung Nghĩa Hầu có một trai ba gái, hai con gái lớn đều đã gả chồng, trưởng nữ Lục Thiên Thiên hai mươi bảy tuổi, gả cho phiên vương Lạc Vương Thế Tử, mấy năm trước Lạc Vương bệnh chết, vương vị truyền cho Thế Tử, hiện giờ Lục Thiên Thiên đã là Lạc Vương phi, phiên vương không được truyền triệu không thể vào kinh, hơn nữa Lạc Vương cũng không phải do Thái Hậu sinh, bình thường ba bốn năm mới được truyền triệu một lần, nên Hầu gia và Hầu phu nhân rất ít có thể nhìn thấy trưởng nữ.
Thứ nữ Lục Mạn Mạn năm nay hai mươi bốn tuổi, gả cho Thôi Hạo Nhiên, trưởng tử nhà Công Bộ thượng thư Thôi gia, Thôi Hạo Nhiên nhậm chức ở Ngự lâm quân, là tứ phẩm trung lang tướng.
Con gái nhỏ nhất chính là Lục Trăn Trăn, năm nay chỉ mới mười một tuổi, nhỏ hơn Đường Mẫn không bao nhiêu.
Lục Thịnh thân là trưởng tử kiêm trưởng huynh, có thể nghĩ áp lực trên vai hắn bao lớn.
Hiện giờ hắn có thể cùng Bùi Cẩm Triều tụ ở bên nhau, hơn nữa xem hai người hẳn là phi thường quen thuộc, tuyệt đối không có khả năng ngày ấy mới quen ở Kinh Châu phủ, nói cách khác trước khi trùng sinh Bùi Cẩm Triều cũng đã quen biết Lục Thịnh, cụ thể như thế nào nàng còn không thể tưởng tượng được, dù sao nàng phi thường mơ hồ đối với lịch sử Đại Vinh, không biết một chút nào.
“Tiểu Mẫn, hiện giờ biểu ca muội không ở nhà, giữa trưa lưu lại trong phủ dùng cơm đi.” Phùng Minh Ngọc thân mật nói: “Muốn ăn gì cứ nói với tỷ, tỷ kêu phòng bếp làm cho muội.”