Đường Mẫn biết được các nàng băn khoăn, cười nói: “Thêu thùa thực tổn thương đôi mắt, ta cần các ngươi vì ta làm việc, tự nhiên cũng muốn phụ trách sức khỏe của các ngươi, hiện tại các ngươi tuổi trẻ có lẽ không để bụng, chờ đến lúc tuổi già, già cả mắt mờ, đến lúc đó chịu khổ vẫn là các ngươi. Hơn nữa các ngươi cũng không cần lo lắng tiền công ít, chúng ta nơi này tuy chưa khai trương, nhưng tiền công tuyệt đối sẽ không ít hơn chỗ làm cũ của các ngươi, hơn nữa trong Phương Hoa Các cũng có thể làm thêm, các ngươi có thể nhận khăn thêu từ chỗ Khương thị, còn không cần thế chấp, vải dệt nơi này của chúng ta đều là vải tốt, thêu nhiều kiếm tiền tự nhiên không ít, đều yên tâm đi.”
Nghe được Đường Mẫn nói như vậy, mấy tú nương này mới cảm thấy ban đầu chính mình hiểu lầm chủ nhân, chủ nhân suy nghĩ vì các nàng, các nàng còn lo lắng chủ nhân lừa gạt.
Phòng khách phía đông, Đường Mẫn dựa theo kích cỡ trước tiên đo cho Phùng Minh Ngọc, bắt đầu cắt may vải dệt, nàng vẫn có chút mới lạ, cũng may nàng đã thông báo tuyển dụng bảy thợ may, hai thợ cắt, năm người làm quần áo.
Vì áo rất hoa lệ, trình tự làm việc tự nhiên cũng phi thường rườm rà, gần hai mươi người, làm một bộ quần áo đại khái cũng cần thời gian gần nửa tháng, có trang phục quá mức rườm rà thậm chí cần hai mươi ngày đến một tháng.
Nhưng nàng cũng không sốt ruột, đến lúc đó khai trương, chỉ cần trong tiệm đặt ba năm kiện quần áo làm mẫu là được, nếu có người muốn mua, các nàng có thể đặt làm dựa theo bản vẽ.
Khi bộ trang phục đầu tiên làm xong, mọi người đều nhìn không chớp mắt, này thật là quần áo trải qua tay bọn họ làm sao? Quả thực quá xinh đẹp.
Tơ lụa ngân bạch như nước, dùng màu đỏ và màu nâu thêu hoa tịch nhan kiều diễm nở rộ, vạt áo, ống tay áo và tà váy cùng màu hoa tịch nhan dùng chỉ vàng thêu hoa văn chữ hồi tinh xảo, ở Đại Vinh thịnh hành váy dài, loại váy này kiều diễm như nước chảy mây trôi, ngược lại có cảm giác phiêu nhiên dục tiên.
Quần áo đường may tinh mịn, thêu công càng tinh vi, màu ngân bạch tôn lên màu da nữ tử có vẻ càng trắng nõn, mà đai lưng rộng chừng bốn ngón tay thêu mây tía sẽ làm vòng eo nữ tử càng thêm tinh tế.
“Có phải rất xinh đẹp hay không?” Đường Mẫn phi thường vừa lòng, so với những hàng hiệu thời trang quốc tế ở hiện đại, cũng cao hơn vài cấp bậc, nàng chưa từng khinh thường cổ đại lao động.
Vạn Lý Trường Thành, đê Đại Vận Hà, Cố Cung, cổ đại kỹ thuật dệt, kỹ thuật đúc, làm vô số người tán thưởng đều là hiện đại lợi dụng công nghệ cao cũng không thể phục chế, thân là người hiện đại, đi vào nơi này tuyệt đối không thể tùy ý kiêu ngạo.
Mọi người liên tục gật đầu.
Khương thị tiến lên, mềm nhẹ vuốt ve, tán thưởng nói: “Chính chúng ta thêu như thế nào, trong lòng đều rõ ràng, kiểu dáng quần áo thật đúng là xinh đẹp.”
“Cho nên, các ngươi cứ việc dụng tâm làm, cửa hàng chúng ta làm ăn khẳng định sẽ không kém.” Đường Mẫn cổ vũ các nàng, “Chỗ chúng ta là định quần áo trước rồi mới làm, ta sẽ định giá cả trước khi khai trương, nếu có người tới cửa đặt hàng, phải thu một nửa phí dụng trước, chuyện này giao cho Hồ chưởng quầy.”
Hồ chưởng quầy trước kia là một nữ phòng thu chi, sau đó vì thân phận nữ tử mẫn cảm, rất nhiều cửa hàng đều không muốn thu lưu, nhưng nàng một tay bàn tính thật sự lợi hại, cũng không biết Quách quản gia từ nơi nào tìm thấy.
Sau đó, nàng dặn dò kiểu dáng kế tiếp phải làm, kêu Hương Thảo xếp lại bộ quần áo kia, chủ tớ bốn người về Bùi phủ.
Sáng sớm hôm sau, nàng mang theo mấy thứ quà tặng, cùng với bộ quần áo này, làm Thẩm Kiện chuẩn bị xe ngựa, đi Trung Nghĩa Hầu phủ.
Bùi Cẩm Triều đi ngày thứ ba liền gửi cho nàng một phong thơ, trong thư nói Lục Thịnh cũng theo hắn đi phủ thành, tuy Lục Thịnh cho Đường Mẫn ấn tượng thực bình thường, nhưng nàng tin tưởng Lục Thịnh tuyệt đối sẽ không thương tổn Bùi Cẩm Triều, hơn nữa hình như hắn có võ công, nói vậy cũng có thể che chở biểu ca, nàng cũng có thể yên tâm không ít.
Người ta trợ giúp phu thê bọn họ rất nhiều, nàng tự nhiên muốn hồi báo một chút, đây là nhân tình lễ thượng vãng lai.
Trung Nghĩa Hầu phủ là khai quốc công huân, sau khi kim thượng đăng cơ, quyền lợi trong tay dần dần bị đào rỗng, mà trong kinh không ít trâm anh thế gia cũng lần lượt bị chèn ép.
Lục gia vẫn là bị chèn ép tương đối trễ, dù sao quá khứ từng dựa vào Duệ Thân Vương phủ, sau đó Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn, Trung Nghĩa Hầu phủ lại được kim thượng buông tha.
Tuy trong lòng Đường Mẫn nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghĩ đến khả năng Trung Nghĩa Hầu phủ không có Duệ Thân Vương phủ nâng đỡ, cũng đã không đáng để lo.
Dù sao vương phủ là hoàng tộc, về sau có cơ hội có thể tạo phản, mà Trung Nghĩa Hầu phủ lại không như vậy, ngay lúc đó quyền to đều đã bị kim thượng thu nạp, nếu Trung Nghĩa Hầu phủ thật sự dám tạo phản, có lẽ sẽ bị nghiền nát thành cặn bã.
Nói trắng ra là, không phải không động, mà là khinh thường động.
Bởi vì không đưa bái thiếp trước, cho nên ở cửa lớn Trung Nghĩa Hầu phủ cổ xưa dày nặng, trực tiếp bị hộ vệ cản lại.
Người gác cổng đi vào thông bẩm, không bao lâu Phùng Minh Ngọc liền hấp tấp ra tới.
“Tiểu Mẫn, đã sớm muốn mời muội đến đây, nhưng Thế Tử nói muội thích yên tĩnh, hơn nữa trong khoảng thời gian này cửa hàng cũng bận, hôm nay muội có thể tới thật tốt.”
“Minh Ngọc tỷ, không quấy rầy đến tỷ chứ?” Đường Mẫn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phủ trạch cổ đại quan lớn quý tộc, bên trong thật sự là xa hoa lộng lẫy, phá lệ khảo cứu.
Kiếp trước nàng và bạn bè từng đi đế đô tham quan Cung thân vương phủ, bên trong càng là kiến trúc điển hình cổ đại hào môn quyền quý, thật sự là điêu luyện sắc sảo, đoạt thiên địa tạo hóa, đủ để chứng minh trí tuệ và tay nghề thợ thủ công cổ đại rất cường hãn.
Phùng Minh Ngọc lôi kéo Đường Mẫn đi vào phòng khách tiền đường, nơi này ngồi một lão phu nhân và hai cô nương nũng nịu.
Phu nhân kia đúng là hiện tại Trung Nghĩa Hầu phu nhân, mà hai cô nương bên cạnh một người tên Lục Trăn Trăn, là Hầu phu nhân lão tới nữ, một người khác là con gái của Phùng Minh Ngọc, Lục Thanh Viện, hai cô cháu chênh lệch chưa đến hai tuổi.
“Đường Mẫn thỉnh an lão phu nhân. Gặp qua hai vị cô nương.” hiện tại Đường Mẫn không có phẩm cấp, nhìn thấy quan gia thái thái tự nhiên phải cúi đầu thỉnh an.
Hầu phu nhân từng nghe con trai kể, hơn nữa sau khi con dâu trở về cũng rất nhiều lần nói tới Đường Mẫn, hiện giờ nhìn thấy, tuy kinh ngạc nàng thật xinh đẹp, nhưng điểm làm bà thấy kỳ lạ chính là một thân khí phái ôn hòa.
Con dâu từng nói, cô nương này là con gái nhà nông hộ, theo lý thuyết, nhìn thấy bà hẳn sẽ có chút khiếp sợ, nhưng đối phương không hề như vậy, ngược lại thần thái tự nhiên hào phóng, tươi cười tươi đẹp.
Thấy Đường Mẫn như vậy, trong lòng Hầu phu nhân âm thầm gật đầu, đối với Bùi Cẩm Triều được con trai khen gần như chỉ có trên bầu trời có, dưới mặt đất không có, bà cũng coi như yên tâm.
Bùi phu nhân đều quy củ tốt như vậy, người bạn mà con bà kết giao tự nhiên cũng sẽ không kém.
Chỉ là tướng mạo cô nương này, làm bà thực đột nhiên nhớ tới một người, một nữ tử vừa mới chết chưa được nửa năm.