Đường Mẫn cũng không cự tuyệt, một người ăn cơm thật sự quá nhàm chán, còn kêu nha hoàn bên người cùng dùng, nàng không làm như vậy, thậm chí ngay cả ý nghĩ như vậy cũng không có.
“Được, thời tiết nóng như vậy, dùng mấy món mát mẻ khai vị là được.”
Phùng Minh Ngọc cười tủm tỉm gật đầu: “Được, muội ở đây trò chuyện với nương một lát, tỷ đi phòng bếp phân phó một chút.”
Dứt lời nàng liền xoay người đi ra ngoài, Hầu phu nhân nhìn Đường Mẫn, thuận miệng hỏi: “Nha đầu, trong nhà còn có tỷ muội khác không?”
Đường Mẫn tự nhiên không nghĩ quá nhiều, cười nói: “Còn có một đôi đệ muội song sinh.”
“Có phải cũng đoan chính xinh đẹp giống con hay không?” Hầu phu nhân biết, nữ tử trước mắt nhỏ hơn vị đã chết kia một tuổi, hơn nữa vị kia không có tỷ muội song sinh, lúc chết đã mười sáu tuổi, nàng kia tính cách kiều man, nam tử nàng thích đã sớm thành thân sinh con, cho nên buồn bực đến chết.
“Đệ đệ muội muội không giống con, bọn họ giống cha nhiều hơn, còn con giống nương nhiều hơn.”
“Mặc kệ giống ai, cũng đều là con của bọn họ, cũng không ít con cái không giống cha mẹ.”
“Phu nhân nói đúng lắm.” Đường Mẫn chưa từng hoài nghi chính mình không phải con của Đường Võ và Trương thị, nếu thật sự như thế, thân phận “con hoang” của nàng không biết đã sớm lan truyền ở Đào Hoa thôn như thế nào, làm sao có thể ở Đường gia bình an lớn lên.
Hầu phu nhân cũng chỉ tùy tiện hỏi, căn bản không có ý khác.
Giữa trưa nàng dùng cơm chung với Phùng Minh Ngọc, tam cô nương Lục Trăn Trăn và tôn tiểu thư Lục Thanh Viện, Lục Thịnh và Phùng Minh Ngọc có hai trai một gái, trưởng tử năm trước thành thân, vì nhạc phụ mừng thọ nên mang theo thê tử đi Cẩm Châu, thứ tử tuổi không tính quá lớn, ở Quốc Tử Giám đọc sách, là bồi đọc của đương kim Ngũ hoàng tử, nên cũng không ở trong phủ.
Trong bữa ăn, hai tiểu cô nương đều thực thủ lễ, chỉ lẳng lặng nghe hai nàng nói chuyện.
Dùng xong cơm trưa, Đường Mẫn mang theo nha hoàn rời đi, Hầu phu nhân lại gọi Phùng Minh Ngọc đến sân của chính mình.
“Nương, có chuyện gì sao?” Phùng Minh Ngọc ngồi xuống bên cạnh bà.
“Con thật sự rất thích nha đầu kia sao?” Hầu phu nhân cười hỏi.
Phùng Minh Ngọc cười gật gật đầu: “Tính cách rất tốt, nói chuyện với nàng cũng không phí sức, nương không thích nàng sao?”
“Sao lại có thể không thích chứ, đứa nhỏ này thực không tệ.” Hầu phu nhân thở dài, “Chỉ là nàng rất giống Vĩnh An công chúa.”
“Đúng vậy, thật sự quá giống.” Hầu phu nhân cảm khái nói, “Nữ đại mười tám biến, khi còn nhỏ công chúa chỉ là nhìn cơ linh đáng yêu, không ngờ sau khi lớn lên lại trở nên mượt mà trong sáng như vậy, đáng tiếc a……”
“Thật sự giống như vậy sao? Con chỉ cảm thấy hơi giống thôi.” Phùng Minh Ngọc có câu chưa nói, Vĩnh An công chúa nơi nào là mượt mà trong sáng, rõ ràng chính là béo sắp đi không nổi.
Hầu phu nhân thở dài nói: “Cũng khó trách con không biết, năm công chúa mười ba tuổi, ái mộ trưởng công tử Khúc gia, nhưng hắn đã cưới vợ sinh con. Toàn bộ Thịnh Kinh ai không biết Thái Hậu sủng ái nhất chính là đứa con gái út này, hơn nữa năm nàng sinh ra, kim thượng liền bước lên long ỷ, cho nên cũng phá lệ sủng ái muội muội cùng mẹ này. Con cũng biết Vĩnh An công chúa coi trọng Khúc đại công tử đúng không?”
Phùng Minh Ngọc gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ở Đại Vinh tự nhiên không ai không biết Khúc gia, đã từng có đế sư ba triều, tuy từ sau Thịnh Đế, Khúc gia dần dần rời khỏi triều đình, ở phía nam lại đào lý khắp thiên hạ, tục truyền trong triều hiện giờ cũng có hơn phân nửa quan to đã từng được Khúc lão chỉ điểm. Nhưng mà nương, Khúc gia trưởng công tử Khúc Trường Khanh hai năm trước tuổi xuân chết sớm, chẳng lẽ……”
Nói thật, Phùng Minh Ngọc cũng bị lời chính mình chưa kịp nói ra, làm cho khắp cả người phát lạnh.
Ở Đại Vinh, có ba đại quý công tử, vang vọng thiên hạ.
Xếp hạng đệ nhất chính là Lưu Cảnh, Duệ Thân Vương Thế Tử quá cố, thanh tuyển thanh lãnh, đa mưu túc trí, hơn nữa tình thâm ý trọng với vợ cả Lâm Tuệ Âm.
Tiếp theo là Khúc Trường Khanh, trưởng tôn Khúc gia hiển hách nổi tiếng, ôn nhuận như ngọc, bác học đa tài, cùng vợ cả là thanh mai trúc mã, phi thường ân ái.
Còn nữa là Đoạn Vân Dật, đương kim Tể tướng tuổi trẻ nhất Đại Vinh, dung mạo tuyệt diễm, cuồng ngạo như rượu mạnh, lại rất được đương kim thánh thượng coi trọng tín nhiệm.
Trong đó, sáu năm trước Duệ Thân Vương Thế Tử Lưu Cảnh trúng độc bỏ mình, mà hai năm trước Khúc công tử Khúc Trường Khanh cũng ly kỳ tử vong, ngay cả lúc ấy Khúc gia đại thiếu phu nhân đang có thai cũng không có tin tức.
Độc lưu lại Đoạn Vân Dật còn ở triều làm quan, tuy đã hơn ba mươi tuổi, lại một mình nuôi nấng một đôi trai gái, sau khi thê tử chết lại không tục huyền.
Hiện giờ nghĩ đến, vận mệnh của ba vị công tử này thật là làm người thổn thức.
Hầu phu nhân không biết con dâu suy nghĩ nhiều như vậy, tiếc hận gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó Thái Hậu truyền triệu Khúc Trường Khanh, kêu hắn bỏ vợ cưới công chúa làm chính thê, nguyên phối làm thiếp thất. Từ nhỏ Khúc công tử được nuôi dạy trong dòng dõi thư hương, hơn nữa thê tử của hắn là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, sao có thể đồng ý? Cuối cùng chỉ để lại hai lá thư, một cho Khúc lão thái gia, nói rõ đoạn tuyệt quan hệ với Khúc gia. Một phong khác cho thê tử, là thư hòa li, sau đó liền tự sát. Công chúa biết được tin tức, bi phẫn khó nhịn, mấy ngày sau liền bệnh nặng, triền miên giường bệnh không đến hai năm liền hương tiêu ngọc vẫn.”
Nghe mẹ chồng nói, trong lòng Phùng Minh Ngọc không nhịn được có chút thấp thỏm.
Nàng từng gặp Vĩnh An công chúa, trong toàn bộ hậu cung, Thái Hậu duy độc chân chính yêu thương chỉ có cô con gái nhỏ nhất này, tính tình Vĩnh An công chúa thực sự có chút kiêu căng, từ ba năm trước gặp một lần, mãi cho đến khi công chúa qua đời, các mệnh phụ như nàng rốt cuộc chưa gặp lại.
Vĩnh An công chúa là một cô nương rất béo, hiện giờ nghĩ đến, lần cuối cùng nhìn thấy nàng cũng cỡ gấp đôi Trăn Trăn, lúc Phùng Minh Ngọc nhìn thấy Đường Mẫn chỉ là có một chút quen mắt, có lẽ là có một chút tương tự, còn về nơi nào giống, Phùng Minh Ngọc nói không nên lời.
Mà mẹ chồng thì khác, bà là Trung Nghĩa Hầu phu nhân, lớn tuổi hơn Thái Hậu không bao nhiêu, lúc chưa xuất giá hai người đã quen biết, lúc công chúa nhập liệm, mẹ chồng cũng ở trong cung, đại khái triền miên giường bệnh hai năm, công chúa cực nhanh gầy ốm, cho nên mẹ chồng mới cảm thấy Đường Mẫn và Vĩnh An công chúa tương tự.
Hiện giờ nghĩ đến, Thế Tử nói Bùi Cẩm Triều nhất định phải lưu lại kinh thành, hôm nay giây phút mẹ chồng nhìn thấy Đường Mẫn, chính là ván đã đóng thuyền, nàng đột nhiên nghĩ, nếu Đường Mẫn xuất hiện trước mặt Thái Hậu, đại khái sẽ cả đời trôi chảy, chỉ dựa vào tướng mạo nàng cũng đủ rồi.
Một ngày sau khi nàng trở về từ Trung Nghĩa Hầu phủ, Bùi Cẩm Triều cũng đã trở lại, lần này hắn nhìn qua không suy nhược giống lần trước, nhưng khí sắc Tôn lão lại có chút mệt mỏi, vừa trở về liền mang theo hai tiểu dược đồng về phòng nghỉ ngơi.
Đường Mẫn hầu hạ Bùi Cẩm Triều rửa mặt, sau đó nhìn hắn có chút mệt mỏi dựa vào trên giường.
“Các học sinh khác đều phân hai hoặc ba lần để thi, biểu ca lại muốn thẳng vào thi đình trong vòng một năm, tự nhiên phải mệt hơn người khác, càng phải chú ý sức khỏe.”
Nhìn thấy tiểu tức phụ đã tưởng niệm một thời gian, Bùi Cẩm Triều có chút không muốn nhẫn nại, vẫy tay với nàng, sau đó túm nàng liền áp lên trên giường.