Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 111: Nằm vùng.



Khi Tang Noãn đến khu nghỉ dưỡng, việc đầu tiên của cô là ném hành lý rồi chạy ùa ra biển. Thực tế là đồ đạc mà Tang Noãn mang sang đều được thủ hạ của Tang Diên mang đi, cô không đụng đến chúng dù chỉ một đầu ngón tay.

Thấy Tang Noãn hào hứng chạy ra biển không quan tâm đến hắn, Tang Diên chỉ mặc sức cho cô tung hứng một lần này. Đã lâu lắm rồi Tang Diên hắn chưa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ này.

Bước chân nhẹ nhàng chạy ra bãi cát trắng, gió biển mang theo chút độ ấm của nắng chiều, mang chút mỹ vị mặn của biển khơi theo làn gió khiến tâm tình càng trở nên thoải mái hơn. Khôn biết từ bao giờ, Tang Noãn cảm thấy bản thân tự do đến như vậy.

Một phần là do kế hoạch trốn thoát Tang Diên từng bước trở nên khả thi, một phần là tinh thần thoải mái đứng trước thiên nhiên rộng lớn này, khiến tâm tình của Tang Noãn có chút khởi sắc.

Tang Diên ở dưới rặng dừa nhìn biểu tình thoải mái lúc này của Tang Noãn, bất giác cảm thấy cô càng trở nên xa dần, thậm chí thoát khỏi vòng kiểm soát của hắn. Đột nhiên Tang Diên cảm thấy bản thân mình lại bồn chồn, bứt rứt trong người.

Nhìn lại xung quanh là thấp thoáng thủ hạ của mình, Tang Diên đỡ trán mình mệt mỏi. Có lẽ dạo này có chút căng thẳng nên toàn suy nghĩ miên mang gì không. Với đám thủ hạ được phân bố quanh cái khu nghỉ dưỡng này, dù con ruồi cũng không thể nào thoát ra được huống gì là một con người sống sờ sờ ra đó.

Mặc cho Tang Diên đứng ở đó, khi hắn ra thì Tang Noãn đã phát hiện từ trước rồi. Để tránh cho đối phương nghi ngờ, cô tỏ vẻ đùa nghịch nước biển đang đánh sóng lăn tăn vào bờ cát trắng mình, một phần âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh.

Quả nhiên, ở đâu cũng có thủ hạ canh gác.

Tang Noãn thu tầm mắt mình lại, đột nhiên cô có ý nghĩ đột nhiên cực kỳ táo bạo. Khoé môi cong cong óng ánh theo từng tia nắng hoàng hôn đang chuẩn bị tắt sau rặng núi xa xa kia.

Thật là may mắn là Tang Noãn hôm nay mặc váy dài maxi màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo ren mỏng. Tổ hợp này đúng chuẩn đi biển.

Tang Noãn cởi áo khoác bên ngoài mình ra ném một nơi gần đó, đôi dép dừa thần thánh vừa thay trong phòng cũng để cạnh đó. Từ bước in dấu chân hướng ra sự tươi mát, vỗ về của biển rộng.

Cô chậm chạp bước ra từng bước, âm thâm quan sát vẻ mặt ai đó đằng sau. Nhận ra sắc mặt của Tang Diên có chút nhíu mày, cô hi sinh bản thân mình một chút mà dâng hiến một nụ hôn gửi vào sự vỗ về của biển cả.

Ầm.

Tang Noãn ngã xuống, may thay ở chỗ bị ngã nước có chút sâu. Tuy chỉ uống chút nước biển mặn còn hơn mặt mày dính cát.

Thấy cảnh tượng này Tang Diên có chút biến sắc mà chạy đến, nhưng chưa kịp đến thì Tang Noãn đã đứng dậy.

Chiếc váy dài ướt rũ ôm sát lấy thân thể mảnh khảnh này, do trọng lực mà nước không ngừng chảy xuống. Mái tóc dài ướt sũng chảy ròng ròng ôm ấp gương mặt tinh xảo không tỳ vết. Do bị sặc chút nước muối nên Tang Noãn ho có chút sặc sụa, làn da trắng đã ửng theo chút hồng hào.

Cô nghèn nghẹn ngồi bệt giữa nước biển, thầm mắng bản thân mình một tiếng. Má nó chỉ giả vờ thôi ai mà ngờ như vậy chứ.

Thấy bộ dạng này của Tang Noãn, một ánh mắt muốn giết người khủng bố lan toả càng nồng đậm. Mấy người thủ hạ tự giác nhìn sang chỗ khác nếu không thì chết không còn xác mất. Ai cũng biết Thiên Tử cực kỳ chiếm hữu cái vị phu nhân này mà.

Tang Noãn cảm giác nước muối mặn chát không ngừng chảy xuống cuống họng, theo bản năng tự vệ của phổi mà không ngừng ho khan. Bộ dạng mỹ nhân lúc này vô cùng chật vật, cảm giác đắng rát ở cuống họng khiến cho nước mắt sinh lỳ bất giác chảy ra.

Đang ôm lấy cổ họng mình, đột nhiên sau lưng có một bàn tay lớn ấm áp không ngừng cẩn thận vỗ vào lưng mình. Tang Noãn nheo mi mắt nhìn Tang Diên mày đang căng thẳng, mắt có chút đỏ au lo lắng.

“Em thật sự khiến anh lo lắng mà. Đến tuổi này mà còn để ngã cho được nữa.”

Nhìn bộ dạng dịu dàng của Tang Diên, mắt của Tang Noãn có chút cay xè ra. Nếu không Tang Diên không phải anh trai của cô, cũng không phải Tang Noãn yêu Hoắc Thiên trước. Thì có lẽ Tang Diên có lẽ xưng đáng để được yêu một lần.



Mà trên đời này làm gì có hai chứ “Nếu như” chứ?

Cảm giác bản thân có chút tra nữ, thậm chí lại cực kỳ xấu xa nữa. Bản thân cô lại day dưa không dứt với hai người đàn ông.

Mà sớm thôi, cô sẽ thoát khỏi nơi đây.

Thoát khỏi cái tội lỗi không ngừng lớn dần này.

Gió chiều thoảng thoảng cái mặn chát từ dặm khơi vào, hoàng hôn sắp xuống rặng núi xa xa kia in bóng hài con người lên bãi cát. Hai con người vô cùng xa cách nhưng thực thể hình bóng đang ôm chầm lấy nhau, cảnh tượng sau lưng này cực kỳ đẹp.

Tang Diên xoay người thì bất ngờ thấy cảnh tượng này, hắn lặng lẽ lùi về phía sau để cho hai bóng hình hoà nhập với nhau. Ánh mắt sắc lạnh dần trở nên nhu hoà hơn.

Tang Noãn vẫn mải mê trong suy nghĩ của mình, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía chân trời xa đằng kia.

Mà lúc này trong trong mắt đen tối luôn in sâu hình ảnh người con gái ngồi bên cạnh mình.

Tiếng sóng xì xào vỗ về êm ả vào bãi cát trắng, trong đôi mắt của người con gái không có bóng dáng của người con trai ngồi bên cạnh. Nhưng mà người con trai thì vẫn mãi mãi nhìn vào người con gái trước mặt mình.

Là khoảnh khắc, cũng là mãi mãi.

Sự vô tận dần chiếm đóng hẳn đi, ở trong lại mờ mịt những suy tư của người trong cuộc.

Không ai có thể phán xét, cũng như không có quyền phán xét lấy.



Sau khi dùng bữa tối, Tang Noãn nhanh chân trở lại phòng của mình. Cũng may Tang Diên có lương tâm mà chuẩn bị một phòng riêng biệt cho cô nhưng mà cũng phòng bị không kém.

Không cần nhìn ra mắt mèo thì cũng thấy hai tên thủ hạ cao to vạm vỡ, được huấn luyện bài bản đang kè kè ngoài bên cửa. Chưa kể bên cạnh cửa sổ thì luôn có những camera chạy bằng cơm không ngừng túc trực bên ngoài.

Dù bản thân cô có mọc cánh thì e rằng không thoát khỏi đây được.

Tắm rửa xong, đang lau mái tóc dài ướt sũng của mình thì đột nhiên ngoài cửa vang tiếng động. Tang Noãn tò mò đi ra bên ngoài thì thấy nằm vùng của mình bên ngoài đang giả làm phục vụ đứng trước cửa.

Do bị hai người gác cửa bên ngoài đang kiểm chứng nên không thể vào vào bên trong, bọn họ đang định vào báo cáo thì thấy cửa phòng của Tang Noãn mở ra.

Thấy Tang Noãn bước ra, hai tên thủ hạ nắm quyền chào hỏi với nghi thức Thiên Tử phu nhân. Cô liền phất tay, mở rộng cửa phòng ra và nói nhân viên giả trang đó.

“Cô vào dọn dẹp đi, tôi lỡ tay làm vỡ chai rượu bên trong.”

Cánh cửa mở rộng nên bọn thủ hạ nhìn vào, đúng như Tang Noãn nói chai rượu bị vỡ, rượu nồng nặc bên trong tràn ra ngoài khiến cho bọn chúng không khỏi nhíu mày, giục giã cho nhân viên khách sạn vào dọn dẹp.

Nằm vùng ra hiệu cho Tang Noãn đi vào trong một cái, miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ cầm dụng cụ tiến vào.



Tuy thoát khỏi ải này nhưng mà bọn họ vẫn không ngừng chòng chọc ngó vào bên trong. Nằm vùng cẩn thận đụng mà ngã ra sàn nhà, nhân lúc đó một mảnh giấy vô tình lọt xuống khe giường.

“Ui, xin lỗi phu nhân. Để tôi nhanh chóng dọn dẹp cho cô.”

Thấy hành động vừa rồi, Tang Noãn tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà không ngừng quát thào. Ngồi trực tiếp ở vùng vừa có tờ giấy đó mà dùng chân đạp lên chúng.

Những mảnh thuỷ tinh nhanh chóng được thu dọn, nhân viên lau dọn mồ hôi không ngừng chảy ròng rã khi mà bước chân ra ngoài. Một phần là giả vờ bị đám thủ hạ này doạ sợ, một phần là sợ bọn chúng phát giác ra mọi chuyện thì xong đời mất.

Thấy nằm vùng mình đã rời đi an toàn, Tang Noãn không khách khí mà đóng mạnh cửa một tiếng khiến cho đám thủ hạ giật thót một tiếng.

Nhanh chóng tiến lại vị trí hồi nãy, Tang Noãn cẩn thận nhét tờ giấy xuống chân mình, mang đôi dép lẹp xẹp vào phòng tắm.

Sau một hồi kiểm tra bên trong phòng tắm không có camerra mini quan sát, Tang Noãn vội vàng mở tờ giấy ra.

Chiều mai, bờ biển phía Tây. Cô nhanh chóng ra đó. Có người ở đó chờ sẵn. Còn cái túi nhỏ này là thuốc mê, cô cẩn thận cho Thiên Tử dùng nó. Nếu thất bại thì không còn cơ hội nào thoát nữa đâu.

Tang Noãn âm thầm ghi nhớ nội dung lại trong đầu, việc đầu tiên lúc này cần làm là thủ tiêu tờ giấy này và giấu túi bột này ở đâu. Nhìn ngó xung quanh, cô định ném tờ giấy vào thùng rác.

Hành động đột nhiên khựng lại, Tang Noãn đưa tay xé vụn tờ giấy rồi thẳng tay ném thẳng vào bồn cầu, sau đó liền giật nước đi. Nước chảy xuống cuống theo những mảnh giấy vụn đi, hoàn toàn xoá bỏ dấu vết mà nó từng tồn tại trên cõi đời này.

Điều nan giải này là giấu cái gói bột trắng này ở đâu cho an toàn, Tang Noãn đụng phải cái nắp. Ánh mắt loé lên một chút gì đó.



Chiều hôm ấy.

Do buổi tối nằm trằn trọc suốt đêm nên Tang Noãn không có sức nào để xuống giường vào buổi sáng. Đến khi Tang Diên đến đánh thức thì cô mới chịu thức giấc.

Thế là buổi sáng, buổi trưa dồn lại vào buổi chiều, Tang Noãn ngáp một hơi dài mà đi theo Tang Diên đến dùng bữa. Nhân lúc rửa mặt thì cô đã lén cầm lấy túi bột trắng nhỏ đó giấu vào túi áo của mình.

Biết được Tang Diên luôn thích uống cà phê đen, Tang Noãn ánh mắt có chút loé lên. Bữa ăn phong phú được bày biện trên bàn, rất bắt mắt nhưng không khơi gợi chút thích thú nào.

Khi thấy ly cà phê của Tang Diên được bưng ra, Tang Noãn không nói không rằng liền cầm lấy. Tang Diên thấy cô giành lấy thì không nói gì, tầm mắt chung thuỷ vần luôn nhìn vào điện thoại.

Tang Noãn thấy Tang Diên không có động thái gì, liền hớp một ngụm. Một mùi vị đắng ngát tràn vào cuống họng, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ mà đẩy lại vị trí cũ của nó. Nhưng mà móng tay nhân lúc đó mà nhẹ nhàng khẩy vào miệng cốc.

Không quan tâm ly cà phê đó nữa, Tang Noãn an phận chiến đấu với đống đồ ăn của mình. Tang Diên nhàn nhạt cầm lấy ly cà phê uống lấy, vẻ mặt tấm tắc không ngừng. Hôm nay cà phê cực kỳ ngon đấy.

Bọn thủ hạ bên ngoài nhìn thấy toàn bộ quá trình không ngừng trợn mắt muốn rớt ra ngoài. Không phải Thiên Tử mắc chướng ngại sạch sẽ sao? Bây giờ lại uống tách cà phê mà có người uống qua sao?

Nhìn lại người vừa chê bai tách cà phê, lúc này hừng hực chiến đấu với bàn thức ăn thì đám thủ hạ này đã hiểu ra.

Ha ha, còn phải xem đối tượng vừa rồi là ai nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv