Nhìn thấy Tang Diên đã uống tách cà phê, Tang Noãn vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm. Thấy biểu hiện của hắn ta chưa có dấu hiệu gì, cô có chút nghi hoặc.
Tác dụng chậm hay là liều lượng quá nhẹ?
Tang Noãn cầm lấy miếng khăn ướt bên cạnh mà thấm nhẹ lau miệng mình, cẩn thận để cho cái ngón tay dính thuốc vào miệng mình. Nếu không thì hư mọi chuyện hết.
Thầm quan sát tình hình của Tang Diên, Tang Noãn vô tình thấy được cái nhân viên mà nằm vùng giả trang đang đứng ở sau lưng Tang Diên. Hắn ta đang âm thầm ra hiệu để Tang Noãn trở về phòng mình.
Cô gật đầu đã biết, người đó cũng nhanh chóng xin phép rời đi. Tang Noãn điều chỉnh tà váy của mình, kéo ghế đứng dậy.
“Tôi ăn no rồi, đột nhiên buồn ngủ.”
Tang Diên có chút nhíu mày khi nghe thấy, nhưng hắn ta không lên tiếng gì mà ra lệnh thủ hạ của mình đưa Tang Noãn trở về phòng.
Cô nhún vai tuỳ hắn, nhàn nhã bước chân về phòng nghỉ của mình. Hai tên thủ hạ cao lớn lấy lễ mời cô đi trước, bọn họ đi theo sau đó.
Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ bình tĩnh của Tang Noãn, Tang Diên hắn ta mơ hồ có chuyện gì đó sắp vượt qua giới hạn kiểm soát của hắn. Ý nghĩ đột ngột này khiến thần kinh của hắn ta có chút căng cứng lại.
Quay đầu lại thì thấy thủ hạ tên Ngạn đứng đằng sau, phất tay lại nói.
“Ngạn, chú cho người canh phòng A Noãn thêm cho tôi. Điều thêm lực lượng phân bổ xung quanh đi, tôi nghĩ chuẩn bị có biến rồi.”
“Vâng, Thiên Tử.”
…
“Các anh đợi tôi một lát, tôi đau bụng quá. Muốn vào phòng vệ sinh một chút.”
Hai tên thủ hạ bày ra vẻ khó xử, phải biết rằng bọn họ nhận lệnh không thể rời khỏi cái vị phu nhân này nửa bước. Nhưng mà với cái tình huống như thế này có chút tế nhị.
“Phu nhân, phiền người trở về phòng sớm.”
“Nhưng mà tôi đang có việc gấp. Các anh đợi bện ngoài đi.”
Định đi vào bên trong nhưng mà hai cái người này cũng bước đi theo sau, Tang Noãn không khỏi nổi giận lên. Một tay bịn rịn ôm lấy bụng mình mà chỉ thẳng vào mặt của đám thủ hạ này.
“Không lẽ tôi đi vệ sinh mà các người cũng đi vào bên trong? Nhận thức các người chó má đến thế sao? Tôi phải gọi tên chó má Tang Diên này đến giải quyết mới được. Thật tức quá mà.”
Nghe thấy Tang Noãn định gọi cho Thiên Tử bọn họ, hai người thủ hạ này lung túng nhìn nhau nhưng sau đó liền thoả hiệp.
“Được, mời phu nhân.”
Tang Noãn thành công qua mắt được bọn thủ hạ trước khi trở về phòng mình ,cô đã vào phòng vệ sinh để gặp người đó. Cái gã nằm vùng này hiện tại đang đóng giả một nhân viên lau dọn bên trong phòng.
Thấy Tang Noãn tiến vào, hắn ta không nói không rằng liền chốt cửa bên ngoài lại sợ răng đám người kia bước vào. Vội vàng lấy trong người mình ra một bộ đám mini quân dụng đưa cho Tang Noãn, cẩn thận dặn dò.
“Chiều nay lúc 5 giờ, cô ra cửa đông trước. Sau đó cẩn thận băng qua ghềnh đá ở gần đó ở hương mười giờ. Cửa tây dự kiến đã bị phòng bị thêm lính canh gác rồi. Cô nhớ cẩn thận đấy.”
“Ừ, anh cũng nhớ cẩn thận đấy. Đợi tôi ra trước rồi, anh hãy ra. Bọn chúng đang đứng canh ở bên ngoài.”
“Được rồi, cô nhớ cẩn thận.”
“Đi trước đây.”
Tang Noãn vội vàng mở cửa bước ra ngoài, vừa ra cô đã thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của đám thủ hạ này. Cô thong dong đi ra trước.
“Đi thôi.”
…
Tang Diên khi trở lại phòng nghỉ mình có chút nhớp nháp, vội vàng đi tắm. Vừa bước trong phòng tắm ra, một cơn choáng vang đột ngột xuất hiện.
Hắn ta cố gắng gắng gượng muốn tìm lấy điện thoại cho thủ hạ mình nhưng mà quá muộn rồi. Trước ý thức mơ hồ của hắn bây giờ là một mảng màu đen tối bao trùm lấy.
Bên này.
Tang Noãn lấy bộ đàm mini vừa lấy đó liền gắn tạm vào một chiếc khuyên tai, may thay cô có đem bộ phỉ thuý màu lam này. Kích thước vừa đủ lớn che khuất bộ đàm mini này.
Đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một tiếng dần về phía số năm, Tang Noãn sau một hồi mày mò thì cũng đã tìm ra cách dò ra tần số. Thấy đối phương nhắc nhở một số chuyện, cô cũng nhanh chóng trả lời.
Thấy gần giờ hẹn, Tang Noãn có chút vội không muốn trả lời. Cô lấy tạm một bộ đồ thoải mái, một chiếc quần loe rộng và một áo sơ mi nâu mặc vào, còn không quên cầm theo chút đạo cụ phòng thân là một bình xịt hơi cay cùng với một khẩu súng được bài trí bên trong căn phòng. Thật may nó được lắp đầy đạn.
Giấu đạo cụ vào trong người, Tang Noãn thong dong bước ra ngoài.
Thấy cô mở cửa ra có ý định ra ngoài, hai người thủ hạ canh gác bên ngoài vội vàng cản lại.
“Thưa phu nhân, ngài lại muốn đi đâu nữa?”
“Tôi đi đâu là chuyện của tôi, không phiền các anh quan tâm.”
“Nhưng Thiên Tử có lệnh, nếu ngài ra ngoài không có lý do rõ ràng thì sẽ không được ra khỏi phòng.”
“Chỉ cần có lý do rõ ràng là được đi đúng không?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân.”
Nghe đám thủ hạ trả lời xong, ánh mắt Tang Noãn có chút loé lên một tia giáo hoạt. Đám người to lớn này không biết rằng bản thân mình đã bị lọt hố bởi câu trả lời không rành mạch rồi.
“Vậy tôi muốn đi dạo quanh đây, đây đủ rõ ràng chưa?”
Biết rằng bản thân bị hố, hai người thủ hạ nhíu mày xoắn quýt với nhau nhưng sau đó liền để Tang Noãn đi.
…
Một bên khác.
Lục Tần mặc một đồ giả trang quân dụng đang ẩn nấp một nơi gần chỗ nghỉ dưỡng mà Tang Diên đang ở đó. Ánh mắt của anh ta lúc này có chút phức tạp.
Đằng sau, Hoắc Thiên tiến tới lại gần khẽ vỗ một cái. Theo quán tính, Lúc Tần liền trở người định quật đối phương sau lưng mình nhưng mà Hoắc Thiên nhanh chóng tránh ra.
“Anh làm gì thế hả?”
Hoắc Thiên cầm lấy ống nhòm nhìn về phía bên kia, giọng nói trầm thấp không chút độ ấm vang lên.
“Câu này tôi nói với anh mới đúng. Tuy biết anh hợp tác với tôi cũng có mục đích riêng của anh, tôi không quan tâm lấy. Nhưng hi vọng anh nên tôn trọng hiệp ước chúng ta thoả thuận ban đầu.”
“Được, sắp tới giờ rồi. Anh kêu mọi người chuẩn bị đi.”
Mọi người nhanh chóng di chuyển xuống vài tàu ngầm đang chờ ở dưới. Những món đồ này thật ra là sản phẩm của Hoắc Thiên âm thầm tạo dựng nên, những món đồ nóng này của Hoắc Thiên từng chiễm lĩnh một thời nhưng vì một số lý do nhất định nên buộc anh phải dừng lại hoạt động.
Tuy vậy, việc tàng trữ sản xuất riêng cho gia đình mình thì cũng không phải điều gì to tát cả.
Lục Tần có chút chau mày nhìn thấy đám rồng biển sắt này, anh ta không ngờ đến Hoắc Thiên lại có mấy món đồ chơi này. Cùng lắm thì anh ta cũng nghĩ Hoắc Thiên dùng vài chiến hạm thôi.
Nhưng mà nghĩ cho đáng thì Hoắc gia cũng có căn cơ lâu nay, việc này cũng là bí mật gia tộc của bọn họ cũng không nên quan tâm gì đến nhiều.
Đám tàu ngầm âm thầm theo tiếng rì rào sóng vỗ mà tiến gần vùng an toàn của Tang Diên mà không hề phát hiện.
…
Tang Noãn nhanh chóng đi đến gần chỗ hẹn mà nói ở giấy đã đề trước, hiện tại làm sao để cắt đuôi hai người này.
Vừa đi vừa nghĩ thì đột nhiên trong người có cái gì đó cộm cộm, đột nhiên nhớ ra trong người có bình xịt hơi cay trong người. Quay lui đằng sau đánh giá tình hình một chút rồi chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên ở dãy phòng phía Tây khu điều dưỡng đột nhiên nổ một tiếng ầm thật lớn, ngọn lửa lớn không ngừng cháy lên phừng phừng muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tang Noãn nhận ra đây là cơ hội của bản thân mình. Nhân lúc hai người kia không chú ý đến mình, cô vội vàng lấy bình xịt hơi cay ra phun thẳng vào mắt hai người kia.
“Xin lỗi, nhưng mà tôi bắt buộc phải làm vậy.”
Tang Noãn nhìn thấy đám người đang nằm lăn lộn ôm lấy mặt mình, áy náy đột nhiên dâng trào lên. Nhưng mà cô nhanh chóng chạy đến ghềnh đá đã nói trước đó.
Sợ đôi dép cản trở đi vận tốc của mình, Tang Noãn cầm lấy vứt phăng đôi dép của mình đi mà chạy trần trên cát tiền về phía trước.
Do không còn sự bảo vệ của đôi dép khiến cho bàn chân lại chịu xây xước do các bụi gai xấu hổ nằm ở đó. Gắng gượng cơn đau nhức đang truyền không ngừng về đại não của mình, cô nhanh chóng chạy nhanh đến ghềnh đá đó.
Thật may, khi cô tới gần đó thì thấy Hoắc Thiên mặc một bộ đồ giả trang đang đứng chờ ở đó. Tang Noãn vội vàng nhảy xuống, may thay Hoắc Thiên bế được.
Cảm giác ấm áp, đáng tin cậy của người đàn ông trước mặt mình này hốc mắt của Tang Noãn có chút đỏ dại lại, thân thể có chút run rẩy bần bật không ngừng.
Hoắc Thiên ho suyễn một tiếng, thân thể rắn rỏi ôm chặt thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy. Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt nhưng lại mang đến sự ấm áp sưởi ấm cho Tang Noãn lúc này.
“Xin lỗi, anh đến trễ rồi.”
Do thần kinh luôn cẳng thẳng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể giãn ra, Tang Noãn thì thào vào tiếng rồi cũng ngủ gục trên tay của Hoắc Thiên.
“Không sao, em không bị gì đâu. Em hơi mệt, ngủ trước đây.”
Thấy Tang Noãn đang lim dim mắt ngủ, Hoắc Thiên cẩn thận điều chỉnh tư thế của Tang Noãn. Dưới sự trợ giúp của thủ hạ mình mà đem cả hai người an toàn xuống tàu ngầm.
Hoắc Thiên trước khi xuống, ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn về đám cháy đỏ rực không ngừng thiêu đốt ở đằng xa kia mà quay lại ra lệnh cho đám thủ hạ mình.
“Đi thôi.”
Lời ra lệnh này không bao gồm với Lục Tần, khi mà Hoắc Thiên đưa Tang Noãn xuống tàu thì anh ta đã nhanh chóng tiến đến khu nghỉ dưỡng đang rực cháy kia.
Hoắc Thiên không ngăn cản, mà bản thân biết mình ngăn cản cũng không có kết quả gì nên mặc kệ anh ta.
Hiệp nghị giữa hai người cũng đã kết thúc, lúc này sống chết của đối phương không rảnh ai quản lấy.
Lục Tần vượt qua đám hoảng loạn đang không ngừng chữa cháy bên trong, anh ta nhanh chóng tiến lại gần khu nghỉ dưỡng, lấy được thông tin được Tang Diên ở căn phòng nào tự nằm vùng của mình.
Khi anh ta đến thì thấy Tang Diên đang ăn mặc lộn xộn nằm trên sàn nhà, mặt của Lục Tần không chút biến sắc gì mà lấy ra một ống tiêm chứa một loại chất lỏng màu xanh saphire có chút óng ánh vào động mạch cổ của Tang Diên hôn mê lúc này.
Khi dòng chất lỏng lạnh ngắt tiến vào bên trong cơ thể Tang Diên, Tang Diên đột nhiên có chút co quắp do kháng thuốc. Nhưng mà chỉ chốc lát thì cơ thể của anh ta dần dần mềm ra trông thấy, Lục Tần nhanh chóng bế Tang Diên đi ra ngoài.