“Nếu như anh cưới tôi, mọi thứ tôi sẽ trả về lại cho anh. Anh thấy sao?”
Hoắc Thiên nghe xong câu này, vẻ mặt lạnh lùng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đến chói mắt. Anh đứng dậy phủi bụi trên vai mình, thật ra cũng chẳng có tồn tại hạt bụi bẩn nào cả mà tiến về phía cửa. Trước khi đi, anh không quên thốt ra một câu khiến cho Bạch Nhược không khỏi đen mặt cực điểm.
“Cô xứng sao? Ngoan ngoãn mà làm chó tang Mục gia đi, không đừng trách tôi không khách khí.”
Bạch Nhược thấy bóng dáng của Hoắc Thiên đã khuất dần sau cửa, cô ta ném hết đống đồ đạc đang bài trí trên bàn xuống đất. Khuôn mặt được phẫu thuật chỉnh dung quá đà càng trở nên vặn vẹo mà hét lớn lên.
“Hoắc Thiên, anh sẽ hối hận với những chuyện mà anh đã làm với tôi.”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, Bạch Nhược bấu chặt hai tay lại gằng mình để nén cơn giận. Nhưng mà sau khi nghe xong đối phương nói chuyện, cô ta càng bộc phát cơn điên dữ dội hơn.
“Thưa cô Bạch, cô Diệp đang đòi cô chuyển thêm tiền cho cô ấy đi mua sắm ạ.”
“Kêu con tiện nhân đó đi chết đi.”
Ngay sau đó Bạch Nhược liền cúp máy không cho đối phương trả lời, cô ta ném điện thoại xuống nền đất. Tiếng vỡ choang khiến cho màn hình chằng chịt vết nứt ở đó, chỉ kịp nhấp nháy vài ánh sáng le lói liền tắt phụt ngay sau đó. Bạch Nhược vớ được một bình hoa bên cạnh, cô ta túm lấy bông được cắm bên trong không ngừng đập xung quang sau đó lại ném xuống chân không ngừng đạp lấy.
“Chết tiệt, nếu không phải có ít lợi trong việc đánh cắp dữ liệu của HT thì con tiện nhân như mày tao đã cho mày chết từ lâu lắm rồi.”
Bạch Nhược cay nghiệt mắng chửi thậm tệ Diệp Thu một hồi lâu, nếu không phải ả ta có chút ít lợi nên được lão phật gia nhà họ Mục nâng đỡ. Mà còn là cô con gái ngoài giá thú của cha cô ta. Bạch Nhược ả thật sự muốn bóp chết con tiện nhân Diệp Thu hàng vạn lần rồi.
…
Ở studio.
Tô Nhạc sau một thời gian giải quyết bê bối mà Tiêu Húc bày bừa ra và những cái nợ không đâu lại rơi ngay xuống cái ông hoàng thị phi này, cô rất mệt mỏi muốn từ bỏ mọi thứ luôn. Lúc này Tô Nhạc cô cực kỳ mệt mỏi khi làm cái chức quản lý này, nó còn mệt hơn khi cô phải đối đáp với thẩm phán hàng tiến đồng hồ nữa đó.
Lúc này Tiêu Húc cực kỳ thành thật không dám lượn lờ ở đó, mặc cho bản thân cậu ta có học võ đi nữa cũng bị Tô Nhạc dần cho một trận không thương tiếc. Thật ra không phải ai đó sợ thua nhưng sợ vợ mình đánh đau tay vì cái thân thể mình đồng da sắt chết tiệt này mà.
Đang nằm nhàn nhã ăn bánh uống trà, lướt tin tức dạo thì Tiêu Húc không biết sao mà Tô Nhạc lấy đâu ra một chiếc USB cực kỳ lạ. Anh cũng tôn trọng đến công việc của cô nên không nhiều lời mà ngoan ngoãn chơi với cái máy tính bảng của mình.
Tô Nhạc thấy dạo gần đây Tang Noãn không có liên lạc với mình nên cô rất lo lắng, cô vội vàng thử liên lạc tin tức với Tang Noãn bởi những email mật khác nhau nhưng không có cái nào trả lời cả. Đột nhiên lòng của Tô Nhạc cồn cào như lửa thiêu đốt từng trận bên trong.
Cô lấy điện thoại ra nhấn vào dòng số quen thuộc nhưng mà phát bên điện thoại là giọng nói của phát thanh quen không thể nào quen được nửa. Gọi được mươi lần thì Tô Nhạc liền từ bỏ cho việc gọi đến Tang Noãn. Không biết ánh mắt của cô khẽ động một chút, cô vội vàng đá đá cái chân đang vắt vẻo lười thây của Tiêu Húc.
“Này này Tiêu ảnh đế, anh có biết số của Tang Diên không?”
“Cô hỏi làm gì? Không phải cô thân với hai anh em họ Tang sao?”
“Tôi quen thân với A Noãn thì không có đồng nghĩa tôi thân quen với anh ta. Nhanh nhanh trả lời, anh có hay không?”
“Đợi chút.”
Tiêu Húc mò mẫm để lấy điện thoại của mình, Tô Nhạc thấy hành động của Tiêu Húc cừ rề rà như sản phụ sợ đẻ vậy liền chộp lấy điện thoại của anh ta. Ngựa theo lối cũ quen thuộc nhấn lấy mật khẩu điện thoại, nhanh chóng vào danh bạ để tìm số đối phương.
Quá quen với cảnh tượng trước mắt mình, Tiêu Húc khẽ ngáp dài một tiếng rồi tiếp tục làm con sâu gạo lướt tin tức của mình trên sô pha. Tô Nhạc nhanh chóng tìm được số của Tang Diên, ngay lập tức bấm vào điện thoại mình mà gọi đến. Chưa đầy một phút, bên đầu dây Tô Nhạc nghe được tiềng nói lười biếng của Tang Diên.
“A lô? Ai vậy? Gọi tôi có chuyện gì không?”
Tô Nhạc nửa tin nửa ngờ muốn dò xét Tang Diên, cô vội vàng điều chỉnh tông giọng mình mà trả lời.
“Là tôi, Tô Nhạc. Tôi gọi đến anh là hỏi A Noãn có ở chỗ của anh hay không? Sao dạo này tôi gọi điện thoại nhiều lần cho cô ấy vẫn không được?”
“Cô gọi em ấy có chuyện gì không?”
“À dạo trước chúng tôi có hẹn nhau đi chơi ở biển vào dịp nghỉ lễ này. Dù sao cũng đã lâu rồi bọn tôi chưa đi đến đây. A Noãn cực kỳ thích biển nha.”
Tô Nhạc bên đầu dây tích cực nhấn mạnh từ biển, Tang Diên khẽ nhíu mày một tiếng. A Noãn của anh thích đi đến biển chơi sao?
“Được rồi để tôi nhắn lại cho em ấy. Tôi cúp máy đây.”
Tô Nhạc chưa kịp nói thêm mấy câu thì bị đối phương thẳng thừng cúp máy ngay lập tức. Cô khá bực bội mà ném con điện thoại yêu quý của mình lên nệm sô pha. Tiêu Húc thấy vậy liền ghé lại gần.
“Tang Noãn ở cùng Tang Diên sao?”
“Anh ta giam lỏng cậu ấy thì đúng hơn ấy.”
Tiêu Húc thấy nghiêm trọng của vấn đề, anh thu hồi vẻ mặt ngả ngớn mình nghiêm túc ngồi dậy.
“Có cần báo chuyện này cho Hoắc Thiên không?”
“Anh thấy chuyện chưa đủ loạn sao mà còn nói cho anh ta biết?”
Tô Nhạc ghét bỏ trí thông minh của Tiêu Húc, thẳng thừng đứng dậy mà rời khỏi phòng nghỉ để lại sau lưng là một Tiêu ảnh để vẫn chưa kịp dowload vấn đề.
Tang Diên sau khi nhận được điện thoại của Tô Nhạc xong, ánh mắt sắc lạnh nổi lên một trận phức tạp. Không ngờ một người chơi với thân với A Noãn lại còn hiểu sở thích hơn cả người cùng lớn lên với cô ngừng ấy năm. Cảm giác thất bại càng trở nên mãnh liệt dữ dội.
Tang Diên căng thẳng nắm chặt điện thoại mình đi đến phòng của Tang Noãn, dè dặt bên ngoài gõ từng hồi cửa theo đúng quy luật. Chẳng mấy chốc thấy cánh cửa kẽo kẹt được mở ra, Tang Noãn thấy đối phương là Tang Diên nên cô không khách khí mà đóng cửa lại. Tuy nhiên hành động của cô không nhanh bằng Tang Diên, hắn ta ngay lập tức chắn lại liền tiến vào bên trong.
“Anh có chuyện nói với em, A Noãn.”
Tang Noãn nào quan tâm, ngoáy ngoáy lỗ tai mình, vẻ mặt bất cần đời nhìn vào Tang Diên. Tướng ngồi chả mấy thục nữ, hai chân vắt vẻo gác lên mặt bàn.
“Có chuyện gì thì anh nói mau lên, tôi buồn ngủ lắm.”
Tang Diên không quan tâm đến thái độ của Tang Noãn cho lắm, khiến cho cô chịu nói chuyện với hắn ta đã cảm thấy cực kỳ vui rồi.
“Nghe nói em thích đi chơi biển?”
“Thì đã làm sao?”
Tang Noã cộc lốc trả lời Tang Diên.
“Em có muốn đến đó chơi không?”
“Anh cho sao?
Tang Noãn bày ra bộ mặt cực kỳ nghi hoặc nhìn về phía Tang Diên. Hôm nay hắn ta cắn phải thuốc sao mà nói chuyện dễ dàng như vậy.
“Nếu em thích thì chuẩn bị hành lý đi, mà không cần đâu tới đó mua thêm là được. Em ngủ đi, tí nữa anh cho người gọi em dậy đi đến đó.”
Ánh mắt của Tang Noãn loé lên một chút kinh hỉ không dễ gì phát giác nhưng mà làm sao qua mắt của Tang Diên được chứ. Tuy vẻ mặt bên ngoài lạnh nhạt, hững hờ không thèm vào nhưng nội tâm lúc này lại vui sướng như điên vậy. Vuốt mặt cũng nể mũi, Tang Noãn rề rề nói một câu coi có lễ nhất kể từ khi đến đây ở.
“Được thôi, cảm ơn anh đã có thể “thả” tôi.”
Tang Diên định nán lại nhưng mà bộ dạng cực kỳ không tình nguyện thế kia, mang tư thế tiễn khách về. Hắn ta có chút hụt hẫng mà bước chân ra ngoài.
Cốc cốc cốc.
Tang Diên chưa đi được bao lâu thì tiếng gõ cửa lại vang lên, Tang Noãn đang suy tính làm thế nào để lợi dụng chuyến đi này để thoát ra khỏi đây thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vàng xỏ dép ra ngoài thì thấy một thủ hạ mang lên cho cô một cốc sữa. Hắn ta vội vàng lấn tới trước một chút, vừa vặn che lấy vật được che giấu ở dưới ly.
Tang Noãn rất phối hợp mà cầm lấy ly sữa, không quên đống tác giở một góc cạnh của tấm đệm lót mà xem. Ánh mắt có chút động tĩnh thì thấy hai chữ vỏn vẹn.
Đào thoát.
…
Mọi thứ chuẩn bị cho chuyến đi nhanh chóng được thu xếp, bên khu nghỉ dưỡng đã được Tang Diên đánh tiếng từ trước nên khi họ vừa đặt chân ở đó liền có phòng nghỉ ngay lập tức. Tang Noãn vẻ mặt cực kỳ tươi tỉnh mà đi xuống lầu, lúc này cô cực vui nên không keo kiệt mà cười tươi một cái.
Tang Diên đoán chừng là cô rất thích chuyến đi này, trong lòng không khỏi suy tính một chút. Mà hắn nào ngờ biết rằng sau chuyến đi này, Tang Noãn hoàn toàn thoát ra khỏi lồng sắt mà hắn đã giam cầm của cô mấy nay. Hiện tại cô cực kỳ vui mừng, hận không thể nhanh chóng đến đó ngay lập tức.
Bọn họ nhanh chóng leo lên chiếc trực thăng đang đậu sẵn ở đó. Là người có thế lực như Tang Diên thì việc có máy bay chuyên dụng riêng là cực kỳ bình thường, dù cho quân đội nhà nước có thấy thì cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ không thấy chuyện gì khác cả.
Con chim sắt không lồ nhanh chóng hoà lẫn mình vào nền trời trong xanh, du lượn tren tầng không rộng lớn này. Tang Noãn ngồi nép mình bên cạnh cửa sổ, nụ cười càng trở nên khoét rộng hăn đi. Do Tang Diên ngồi ở bên này nên không thấy mọi nét mặt hiện tại của cô.
Hắn ta nằm tựa mình lên ghế, không khách khí lôi kéo Tang Noãn ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Tuy khá bực bội với hắn ta nhưng mà cô cũng thu liễm lại tính khí cửa mình, ngoan ngoãn ngồi đó chờ đến khu nghỉ dưỡng.