Lời của Khương lão gia tử bỗng nhiên bị câu nói lạnh nhạt này của Bạch Thụy cắt dứt khiến lão không khỏi ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn Bạch Thụy. Đúng vậy, nãy giờ ông ta đều không chịu nhìn, có lẽ là khinh thường cậu.
"Ông là đang kỳ thị đồng tính luyến ái? Đã là thời buổi nào rồi? Hai nam nhân thì phải có một người nằm dưới chứ sao?"
Bạch Thụy lại không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta. May sao thời điểm tìm hiểu về những chuyện trên mạng Bạch Thụy đã tiếp thu được những thông tin được lưu truyền rộng rãi trong thế giới này. Cậu cũng biết ở đây người ta cho phép hai nam nhân kết hôn. Đương nhiên không phải là cái loại kết đạo lữ như ở tu chân giới nhưng thật ra ý nghĩa vẫn như nhau. Cho nên khi nghe Khương lão gia tử nói cậu mới lập tức phản bác, cũng chỉ là trần thuật một vấn đề mà thôi. Cậu nghĩ ông ta vẫn là biết mới đúng chứ.
Sùng Minh ở phía sau thiếu chút là cười phun ra. Nhìn sắc mặt Khương lão gia tử thay đổi không ngừng mà trong lòng hắn không khỏi hả hê. Khương lão gia tử đương nhiên là biết rồi, ông ta chỉ là tìm cớ để nói thôi. Đổi lại là người khác thì không sao, đụng phải Bạch Thụy...
"Đối với việc chấp dứt hợp đồng bao dưỡng... Thật ra điều này không có gì khó."
Bỗng nhiên Bạch Thụy giống như là thỏa hiệp mà nói. Đến Sùng Minh đều bất ngờ chứ chẳng bàn đến Khương lão gia tử. Đối với ông mà nói Bạch Thụy thế nào đều được, miễn cậu chịu đồng ý từ bỏ Khương Sầm. Nếu cậu ngoan ngoãn phối hợp thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng có lẽ ông đã vui mừng quá sớm.
"Đương nhiên rồi, chúng tôi đều đang chính thức quen nhau, đều là người yêu rồi thì cần gì cái hợp đồng rách kia nữa. Ông thích thì lấy về đi."
"Phụt!"
Sùng Minh vội vàng khụ khụ mấy tiếng để kiềm nén tâm tình của mình. Kết quả là cả khuôn mặt đều bị nghẹt đến đỏ bừng. Hắn đều như vậy, khó nói Khương gia lão tử kém hơn.
Nhưng mà Bạch Thụy quan tâm đâu. Cậu chả sợ ai hết, trừ người kia thôi. Mà cậu là sợ hắn bởi vì yêu thích hắn. Thử mà lên mặt với cậu xem, hừ hừ...
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép."
Bạch Thụy nói xong cũng không quan tâm ông già trước mặt nghĩ gì, thản nhiên cất bước rời đi.
"Cậu cho rằng Sầm nhi thật sự nghĩ yêu đương với cậu?"
Nhưng cậu chỉ đi được vài bước đã bị lời này của Khương lão gia tử giữ chân. Có điều cậu vẫn bình thản nói: "Chuyện này ông nói không có giá trị, chỉ có hắn nói mới là."
"Vậy cậu cũng không sợ tôi không cho cậu làm diễn viên, không sống được trong giới giải trí?"
"Việc này ông cứ tự nhiên. Dù sao tương lai tôi không sợ không có cơm ăn, làm diễn viên vất vả còn phải suốt ngày xa cách với hắn, tôi đang muốn bỏ đây."
"..."
Sùng Minh phải nói là sung sướng tràn trề rời khỏi đại trạch Khương gia. Ra đến nơi hắn còn ôm bụng cười như một tên điên.
Dù rất nhanh hắn đã không cười được nữa.
Bởi vì Bạch Thụy chọc tức Khương lão gia tử cho nên cũng không có xe đưa họ về. Mà Khương gia đại trạch ở tận ngoại ô thành phố, xe để về là không có rồi mà điện thoại của hai người bị vệ sĩ Khương gia tịch thu chưa có trả lại...
"Này..."
Sùng Minh phải nói là từ cười đến khóc nhìn con đường phía trước đại trạch Khương gia.
"Hay là cậu trở vào giả bộ nói với ông ấy cậu đồng ý đi."
Thế là hắn ra chủ ý tồi tàn này đấy.
Nhưng ai biết Bạch Thụy lại tưởng thật, tính quay đầu đi ngược vào lại.
Chỉ là ở lúc này từ trong đại trạch Khương gia chạy ra một chiếc xe limousine thân dài sang trọng vô tình khẽ chặn bước chân của Bạch Thụy.
Sùng Minh cứ nghĩ Khương lão gia tử bỗng nhiên đại phát từ bi nhớ ra việc này mà cho xe đến đưa họ về. Hắn còn ở nghĩ không cần đem xe xịn như vậy đến, chỉ cần con xe lúc nãy họ đi thôi là được. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra đối phương không phải đến vì họ. Bởi vì tốc độ của xe chưa từng chậm lại khi đến gần họ.
Chẳng ai mà ngờ được...
Chiếc xe vốn là chuẩn bị vượt qua bọn họ lại bất ngờ mở ra cửa xe khi đi ngang người Bạch Thụy đang đứng ở ngoài cùng. Từ bên trong cửa xe nhanh như chớp vươn ra vài cái cánh tay nam nhân thô dày hướng Bạch Thụy đuổi tới cứ như ruồi bọ thấy thịt. Một cánh tay trong số đó cầm lấy một chiếc khăn đem nó bịt lên mũi miệng Bạch Thụy. Những cánh tay khác lại nắm lấy tay vai của cậu nữa kiềm chế không cho cậu vùng vẫy, nữa đem cậu mạnh mẽ kéo vào trong xe.
Tất cả gần như diễn ra trong một tít tắc khiến cho không ai kịp trở tay. Bạch Thụy ở thời điểm đó thật ra có làm ra phản kháng nhưng một là đối phương ra tay dứt khoát lại có thế, cậu lại bị kéo ngược về sau nên mất thế, hai là chiếc khăn đối phương bịt lên mặt cậu không ngừng phả ra mùi vị mà cậu chỉ ngửi một cái đã cảm thấy toàn thân bủn rủn. Cứ như vậy mà cậu bị kéo đi dưới ánh mắt sững sờ của Sùng Minh.
Chiếc xe chạy biến đi, chỉ để lại cho Sùng Minh một trận bụi bậm mịt mù.
"Khốn kiếp!"
Vài giây sau Sùng Minh há miệng hoảng hốt lại giận dữ chửi đổng một tiếng đồng thời đấm mạnh vào không khí trước mặt hòng phát tiết tâm tình. Nhưng chiếc xe đang dần dần rời khỏi trong tầm mắt của hắn lại không có vì hắn chửi mà ngừng lại dù chỉ một giây. May mà Sùng Minh vẫn còn đủ tỉnh táo mà căng đến nứt mắt ra để nhìn cho rõ biển số của chiếc xe kia. Sau đó hắn không chút chần chừ hay do dự chạy ngược vào đại trạch Khương gia.
Hắn vốn định chất vấn lão già kia ném đá giấu tay nhưng lại bỗng nhiên phát hiện ông ta chẳng hề biết gì cả, mặc dù chiếc xe là từ trong đại trạch của ông ta chạy ra. Ngẫm lại thì thấy sao ông ta có thể làm như thế được chứ. Qua cái cách ông ta đối đãi với họ là đủ thấy ông ta không hề muốn làm hại họ, có lẽ là do không nghĩ đắc tội với Khương Sầm. Đã như vậy ông ta lại để họ bị người ta ám toán trước cửa nhà mình, nói sao cũng quá vô lý.
Khương lão gia tử rõ ràng là bị tình huống này làm cho giật mình. Sau khi biết được sự việc ông đã cho người làm đi tìm hiểu ngay dưới ánh mắt như muốn nứt ra của Sùng Minh. Đã ông ta không thể giúp hắn vãn hồi được tình huống, hắn chẳng đợi hỏi ý chủ nhân căn nhà đã lao đến chỗ đặt điện thoại trong phòng khách, nhấc ống nghe lên gọi đi.
"Alo..."
"Khương tổng! Bạch Thụy bị bắt đi rồi!"
Người bên kia còn chưa kịp nói hết đã bị hắn cho cướp lời. Sau đó lại bị lời của hắn chọc cho sững sờ ở đó. Nhưng Sùng Minh không có nhìn thấy, hắn càng không có ngừng lại dù chỉ một giây mà nhanh chóng nói rõ tình huống cùng suy đoán của mình: "Khương tổng, chúng tôi bị Khương lão gia tử gọi đến đại trạch Khương gia. Lúc rời đi thì từ trong đại trạch chạy ra một chiếc Limousine màu đen đem Bạch Thụy mạnh mẽ lôi lên xe. Tôi nghi ngờ là đám ăn không ngồi rồi kia. Chỉ có họ mới có thể xuất hiện trong đại trạch còn tự do ra vào. Biển số xe của bọn họ là..."
Sùng Minh cũng chẳng thèm nhìn hắn đang đứng ở đâu, cứ thế gọi đám lão đại gia của Khương gia là một đám ăn hại. Khương lão gia tử tuy là chẳng ưa gì đám con của mình nhưng làm sao chịu được người khác bôi bát bộ mặt Khương gia như vậy. Chỉ là Sùng Minh không có cho ông ta thời gian bộc phát tính tình, sau khi nói xong thì hắn lập tức chạy khỏi đó.
Đã không tìm được trợ giúp gì ở đây, hắn ở lại làm gì?
Khương lão gia tử nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
"Đưa điện thoại cho tôi."
Đặng ông nói với quản gia bên cạnh. Quản gia lập tức đem điện thoại tới.
Sùng Minh không có thời gian bận tâm Khương lão gia tử muốn làm gì, lại gọi cho ai. Sau khi từ đại trạch Khương gia chạy ra hắn liền lần theo dấu vết chiếc xe kia rồi chạy theo. Dù hắn biết làm vậy cũng chẳng được ích gì nhưng hiện tại hắn không thể trở lại thành phố với đôi chân này, vậy thì hắn bỏ thêm chút sức đuổi theo bọn họ, ít ra vẫn biết được hướng đi của họ, đồng thời vớt vát được lửa giận của Khương đại tổng tài vì cái tội không giữ được người.
Nói đến Khương Sầm, sau khi nhận được báo tin của Sùng Minh sắc mặt không thể dùng từ gì để hình dung nữa. Ở bên cạnh hắn Sùng Chinh nghe được đại khái thấy biểu tình của hắn thì không dám hó hé tiếng nào, chẳng khác gì chim sợ cành cong. Hắn cũng không đợi cho Khương Sầm bàn giao cái gì đã căng mặt lên, lập tức nhấc điện thoại bắt đầu huy động người đi tìm kiếm tung tích của Bạch Thụy dựa vào những gì em trai hắn cung cấp. Để nhanh chóng hơn, hắn trực tiếp nhờ đến bộ phận cảnh sát. Họ có thiết bị truy tung chuyên nghiệp, có thể lần tìm được chiếc xe nhanh hơn.
Nhưng hiển nhiên đối phương thường thức vẫn còn bình thường, biết rằng không thể để cho người khác lần theo xe. Phía cảnh sát nhanh chóng báo lại rằng họ đã tìm thấy chiếc xe dừng ở đâu đó, trên xe không có ai.
Sùng Chinh đã sớm đoán được nên không có vì vậy mà thất vọng. Trong lúc hắn nhờ cảnh sát truy tung chiếc xe cũng hắn đã tự mình dựa vào khả năng họ có để tìm tung tích của đám ăn bám kia.
Nhưng dù họ đã hai bút cùng vẽ thì vẫn là đến tận buổi chiều hôm đó mới tìm được chính xác chỗ Bạch Thụy bị mang đi. Còn là nhờ vào người khác...