"Trước sau gì anh cũng phải hối hận vì những lời hôm nay."
Quả thật, trong lòng Tống Thiên Kim thật sự ấp ủ tâm tư này. Cho nên cô ta căm hận nhìn Sùng Minh gằn giọng nói một câu dọa nạt đầy âm trầm. Sau đó cô ta còn không quên trừng trừng nhìn Bạch Thụy nãy giờ vẫn không nói tiếng nào bên cạnh. Người kia tâm tư giống như đã trôi đi đâu đó lại như là khinh thường cô ta, phẫn hận trong lòng Tống Thiên Kim càng tăng thêm. Nhưng có vẻ cô ta sợ bị mất mặt nên giậm chân nắm chặt bàn tay đẹp dùng dằng bỏ đi rồi.
"Đúng là tự dát vàng lên mặt mình. Cũng chỉ là thứ đeo bám đàn ông không biết xấu hổ."
Sùng Minh còn không nhịn được ác miệng thêm một câu.
"Cô ta là bạn của Khương Sầm?"
Bỗng nhiên lời này cắt ngang bực bội của anh ta, khiến Sùng Minh vô thức lên tinh thần.
"Cậu cũng thấy Khương tổng chưa từng nhìn cô ta một cái..."
Sùng Minh theo bản năng không trả lời câu hỏi kia mà lại thay ai đó bày tỏ một chút. Nhưng chưa nói xong đã bị ánh mắt của Bạch Thụy chặn đứng lại. Hắn không khỏi kêu khổ trong lòng nói: "Nói là bạn không biết đúng không. Tôi nghe anh tôi nói trước đây khi Khương tổng còn học ở nước ngoài thì hắn và Phương thiếu là bạn. Cô ta lại là bạn của Phương thiếu, cho nên ba người cũng xem như có giao tiếp gần."
"Nhưng ai mà không nhìn ra được cô ta thích Khương tổng! Lúc đó cô ta còn làm bộ cao giá, bị Khương tổng từ chối một lần thì làm ra vẻ không để ý. Ai biết bây giờ lại chạy đến tận đây, còn bày ra một bộ diễn viên Hollywood đóng vai nữ phản diện yếu ớt đáng thương trước mặt Khương tổng. Hiện tại còn muốn diễn cái gì tình nhân tổng tài trước mặt chính thất phu nhân..."
"Phụt! Há há há!"
Sùng Minh còn chưa nói xong, Bạch Thụy không có phản ứng gì nhưng Tô Miện hóng nãy giờ bên cạnh đã không nhịn được gập bụng cười như điên. Sùng Minh bị tiếng cười của cậu ta cho chặn ngang, không khỏi bực bội nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, cứ như đang hỏi cậu cười cái gì, có gì đáng cười.
"Thì tại anh so sánh hài hước quá đó."
Tô Miện cười đến chảy cả nước mắt, nhưng nhìn Bạch Thụy một bộ trầm tư ở bên cạnh, trong lòng cậu ta loạn chuyển rồi cũng không khỏi nói: "Nhưng mà anh nói không sai. Cái loại này chính là không biết xấu hổ. Chưa đụng vào được chéo áo của Khương tổng đã tự nghĩ mình là phu nhân. Bạch Thụy, cậu không cần để ý."
Nhưng ai biết lời này của cậu ta lại bị người khác nhân cháy nhà mà đi hôi của cho phản bác rồi. Còn là nói có sách mách có chứng đầy sức thuyết phục nữa.
"Tống gia nghe đâu trước đây từng có người làm quản gia cho Khương gia đại trạch. Sau này tuy không làm nữa nhưng Khương gia nhiều đời vẫn giúp đỡ cho Tống gia sống tốt ở nước ngoài. Chỉ nhìn là biết quan hệ không tầm thường, đặc biệt chiếu cố. Nếu Tống Thiên Kim được hậu thuẫn từ Khương lão gia tử thì khó nói không có hi vọng với cái ghế phu nhân tổng tài kia."
Trác Dịch bỗng nhiên từ đâu chui ra một phát đã vạch trần thân phận Tống Thiên Kim giấu kín từ lâu. Nhất thời khiến cho Sùng Minh đều không kịp phản ứng mà chặn lại. Hắn âm tình bất định nhìn Trác Dịch người này còn không quên cẩn thận quan sát sắc mặt của minh tinh nhà mình. Nhưng từ đầu chí cuối Bạch Thụy đều là một bộ không có cảm xúc khiến hắn không biết cậu lúc này đang nghĩ gì, không biết nên trấn an thế nào. Việc Trác Dịch có thể lý giải được đến vậy thật ra hắn không có lấn cấn lâu. Dù sao người ta thân phận phía sau lớn như vậy, không khó nhìn ra được. Nhưng quan trọng là Bạch Thụy...
"Mặc kệ Khương Sầm có yêu thích gì Tống Thiên Kim không, chỉ việc Khương gia người chủ trì cuối cùng vẫn còn là Khương lão gia tử, khó nói Khương Sầm sẽ không nghe theo sắp đặt. Tôi đã nói với cậu rồi."
Trác Dịch không bận tâm ánh mắt bực bội của Sùng Minh, tiếp tục muốn nhân cơ hội này khiến cho mối quan hệ hợp đồng không đáng tin trong tình cảm kia xuất hiện một vết rạn không thể bồi đắp lại trong lòng Bạch Thụy. Trác Dịch đúng là nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Hắn đã nói cái gì người khác không hiểu nhưng chắc chắn Bạch Thụy hiểu. Chính là mấy lời hắn nói trong phòng thay đồ trước đó. Tuy hiện tại hắn giống như Sùng Minh đoán không được tâm tư của Bạch Thụy nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ. Lúc này hắn nhận hộp bánh từ trên tay trợ lý mình đưa cho Bạch Thụy: "Hôm qua đã tính bồi tội với cậu nhưng lại không gặp được rồi. Cậu sẽ không để bụng chuyện hôm qua chứ? Hiện tại tôi vẫn còn tiếc vì không thể chung tổ với cậu."
Không biết có nên nói hắn tâm cơ hay không nhưng hắn lại chọn quá đúng thời cơ. Từng bước từng bước không chút sai sót hay gượng ép nào. Chỉ cần là người bình thường thì lúc này đảm bảo sẽ phải phản ứng lại hắn. Khổ nổi Bạch Thụy không phải. Cậu cứ như đã chìm vào suy nghĩ của chính mình không thoát ra được.
Cho nên không khí bởi vì cậu mà dần dần sượng lại.
Ở lúc ai cũng nghĩ Bạch Thụy sẽ thật sự không phản ứng lại Trác Dịch như trước đây thì cậu bỗng nhiên giống như vừa thoát ra từ trong mê mang. Sau đó Bạch Thụy không có nhiều cảm xúc lắm nhận cái hộp bánh từ trong tay Trác Dịch nhưng lại đưa cho Sùng Minh bên cạnh chứ không tự mình giữ. Điều này khiến Trác Dịch không khỏi thật nhỏ nhíu lại mày. Lắm lúc hắn thật không biết nên làm sao đối phó với Bạch Thụy người này... Cậu luôn luôn hành xử khác hẳn bình thường.
"Cảm ơn. Dù tôi cho rằng anh không cần làm việc này. Chỉ là một trò chơi."
Bạch Thụy không quan tâm trong lòng hắn nghĩ gì. Nói xong rồi cậu lạnh lùng quay trở lại chỗ quay phim. Bóng lưng thẳng tắp và quyết tuyệt không khác ngày thường gì nhiều nhưng đến cả Tô Miện còn cảm thấy sai sai thì...
"Cậu ấy... Không sao chứ?"
Tô Miện đẩy đẩy Sùng Minh cẩn thận hỏi.
"Tôi không biết."
Sùng Minh bực bội đáp lại một câu như vậy. Hắn cũng chẳng thèm lí đến cái tên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, gần như lập tức đuổi theo bước chân của Bạch Thụy. Cho dù hắn khó chịu thì làm sao? Hắn không có quyền ngăn cản Trác Dịch chứ chưa nói là ngăn cản được. Hơn nữa theo đuổi ai đó là quyền tự do của một người. Trong khi mối quan hệ của Bạch Thụy và ông chủ nhà hắn còn chưa có công khai rõ ràng. Hiện tại còn vướng phải chuyện này... Cách xử sự mới rồi của ông chủ hắn cứ cảm thấy không đúng cho lắm. Đã vậy người ta tin hay không tin chuyện này cũng là bình thường. Đại đa số người đều sẽ cho rằng Bạch Thụy không có lợi thế gì hết nếu thật sự cạnh tranh cái ghế phu nhân tổng tài Khương thị. Đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Khương lão gia tử nếu biết cũng sẽ không để yên.
Cho nên hiện tại Sùng Minh còn có nổi lo khác hơn là đi lo Trác Dịch đào góc tường. Đó là Khương gia lão tử kia sẽ có phản ứng thế nào với chuyện này.
Suốt ngày hôm đó Bạch Thụy vẫn luôn ở quay phim. Sùng Minh đều là quan sát cậu cả một biểu nhưng biểu hiện của cậu lại không có gì thay đổi. Quá trình quay phim vẫn đặc biệt thuận lợi cho dù đến cả Tiêu đạo còn có lo lắng trong lòng đều là không có chỗ dùng. Sau khi quay xong thì trở về. Lịch trình không hề có gì đổi mới.
Nhưng lúc này mới có chuyện đáng nói. Đó là buổi trưa hôm đó sau khi rời đi cùng Phương Thần, Khương Sầm không có trở lại khách sạn. Bình thường hắn đều cùng Bạch Thụy ăn cơm trưa trong phòng. Hiện tại hắn không về, càng không gọi điện về... Đến lúc Sùng Minh đến đón Bạch Thụy đi quay phim buổi chiều hắn mới phát hiện cậu không hề ăn trưa. Từ lúc trở về cả người đều vùi trong chăn nệm, không biết có ngủ hay không nhưng cứ nằm suốt như vậy.
"Tiểu Thụy, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Cũng không chịu ăn trưa?"
Sùng Minh nhìn người chui từ trong chăn ra đầu tóc lộn xộn như cái ổ gà mà không khỏi nữa buồn cười nữa thật sự lo lắng hỏi. Trong lúc đó hắn còn không quên đánh mắt qua tiểu chút chít trên tủ đầu giường, ý tứ trong mắt giống như là hỏi: Chủ nhân của mày sao vậy? Tiểu Sầm không biết có tiếp thu được hay không nhưng nó không phải đều đang lo lắng sao. Nó cũng không biết chủ nhân hiện tại đang nghĩ gì nữa. Giống như Sùng Minh đoán, từ lúc trở về Bạch Thụy đã vùi mình trong chăn không ra. Nó nghĩ phải làm gì đó lại cuối cùng vẫn không có làm gì mà nằm một bên canh chừng cậu đến giờ.
"Tôi không đói."
Bạch Thụy mặt mày không có cảm xúc nhưng một chút sức sống đều chẳng có nói rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại mình. Đây nào phải một Bạch Thụy ngày thường.
Sùng Minh lo lắng nhưng lại chỉ có thể lo suông, lo hảo chứ chẳng làm được gì.
Sau đó hai người một chuột im lặng như chết một đường trở lại trường quay, tiếp tục buổi ghi hình buổi chiều. Sùng Minh rất muốn nói gì đó nhưng lại bị biểu tình không muốn bị quấy rầy của Bạch Thụy chặn lại. Cuối cùng mỗi người đều mang một bụng tâm tư khó chịu riêng không thể giải tỏa đến trường quay rồi.
"Cậu ấy... Vẫn thế à?"
Tô Miện mon men lại gần Sùng Minh hỏi.
Dù hiện tại Bạch Thụy trạng thái đóng phim rất tốt, nhập vai hoàn mỹ, chưa từng phạm lỗi nhưng chỉ cần thoát vai là ai nấy đều nhìn ra được cậu không giống ngày thường. Thứ cảm xúc cự người ngàn dặm kia chính là kẻ mù đều nhìn ra được. Đến cả Trác Dịch ngày thường thích thừa dịp mà đến đều là tránh ở xa xa không đến làm phiền cậu nữa. Này là hắn thông minh, biết không thể ép quá chặt thôi.
Cứ thế, tình trạng này duy trì cho đến khi Khương Sầm trở lại trường quay vào buổi chiều. Nhiều người đang đoán già đoán non lập tức thu hồi tâm tư.