Ai cũng nghĩ hắn đến Bạch Thụy sẽ trở lại bình thường. Vậy mà... Trừ lúc nhìn thấy người biểu tình trên khuôn mặt Bạch Thụy có thay đổi hẳn thì thứ ánh sáng trong đôi mắt kia lại như ánh sao chợp lóe một cái, sau đó thì lập tức tắt ngúm đi. Dù khí tức quay thân có phần thay đổi nhưng người có tâm đều nhận ra nó không phải cảm xúc tốt đẹp gì.
Khương Sầm ánh mắt sắc bén cỡ nào, sao có thể không nhận ra cậu khác thường. Chỉ việc cậu ngừng diễn xong đều không lập tức chạy đến bên cạnh hắn đã là một vấn đề lớn rồi. Phản ứng này có phần khác so với dự định của Khương Sầm khiến hắn không khỏi nhíu mày.
"Tiểu Thụy."
Giọng hắn trầm thấp bay ra, ai nghe đều muốn đánh cái rùng mình. Đương nhiên Bạch Thụy càng không ngoại lệ. Bởi vì thứ cảm xúc trong âm thanh kia mỗi lần cậu nghe thấy đều không tự chủ được rụt cổ rụt đuôi ngoan ngoãn làm người liền. Cho nên...
Gần như là trong dự liệu của Khương Sầm, tiểu ngốc bức nào đó dù không nhìn hắn nhưng vẫn chậm chạp đi lại đây. Chỉ là...
Mặt Khương Sầm trầm xuống khi nhìn thấy ai đó không biết sống chết chạy đến chặn giữa hai người. Nhưng trước khi hắn kịp có hành động nào tiến lên thì tiểu ngốc bức kia đã lóe một cái vượt qua Trác Dịch, tiếp tục chậm chạp đi tới. Trác Dịch còn muốn làm gì nữa nhưng đã bị Tô Miện cứng rắn kéo lại: "Trác ảnh đế, là cậu ấy muốn đi."
Nghe thì giống như khuyên như sức lực áp lên người Trác Dịch lại cứng như thép. Không ai nghĩ một người nhỏ con như Tô Miện lại có sức lớn như vây. Trác Dịch nhất thời không giãy ra được nhưng có lẽ hắn đã nghĩ thông, chỉ còn khó chịu nhìn Bạch Thụy dù chậm nhưng không chút bài xích đi đến bên cạnh ai đó. Không giống như hắn, luôn bị cậu tránh như tránh tà. Người so với người thật sự là càng thêm tức chết người.
"Tại sao không ăn trưa?"
Nhìn người đứng cúi đầu trước mặt mình, Khương Sầm không có như bình thường sờ đầu, nhéo má mà trước tính sổ với cậu. Ai biết cái con minh tinh nào đó vừa nghe đã giương đôi mắt ai oán lên nhìn hắn, muốn bao nhiêu hờn tủi là có bấy nhiêu.
"..."
Chút cứng rắn trong lòng Khương đại tổng tài gần như bị đạp xẹp lép dưới ánh mắt này.
"Là tôi sai. Tôi không nghĩ em lại dám bỏ ăn."
Khương đại tổng tài thành khẩn thừa nhận sai lầm. Nếu là trước đây thì sẽ không có chuyện hắn nhận sai đâu mà sẽ cường thế trấn áp. Có điều hiện tại mối quan hệ của hai người đã khác, tình cảm của hắn với cậu cũng khác. Cho nên đối với việc không trở về còn không nói tiếng nào hắn vẫn tự biết là mình sai. Nhưng không biết, hắn xuống nước thì con tiểu minh tinh nào đó sẽ được đà lấn tới.
Khương Sầm nhìn cái cằm ai đó hất lên trời, một bộ không thèm lý đến hắn mà không khỏi buồn cười đưa tay lên nhéo mũi cậu còn không quên nói: "Không phải em vô tâm vô phế lắm sao?"
Cho dù hắn nghĩ sự xuất hiện của Tống Thiên Kim sẽ khiến cho Bạch Thụy ý thức được nguy cơ, nhận ra tình cảm của mình thì hắn vẫn cho rằng cậu chỉ là nhận thức được chứ không có tự mình suy nghĩ lung tung. Bởi vì hắn cho rằng cậu là người vô tư, ý thức được sẽ chỉ khiến cho mối quan hệ của họ rõ ràng. Hắn đâu có nghĩ cậu sẽ ngờ vực, sinh tâm hoài nghi đối với mối quan hệ này, còn hờn dỗi buồn bực đến bỏ ăn. Dù rằng mặt kệ là ai đụng phải chuyện này đều sẽ nghi ngờ tình cảm của kim chủ đối với mình. Nhưng Bạch Thụy đâu có giống.
Khương Sầm đúng là nghĩ không sai. Bạch Thụy là người không thích nghĩ nhiều mà thích làm nhiều hơn. Nhưng hắn đừng quên, Bạch Thụy tuy vô tư nhưng chẳng lẽ cậu không phải là người sao? Là người thì sẽ có cảm xúc. Cho dù Bạch Thụy ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thì thứ gì nên có cậu vẫn có. Bên cạnh việc nhận ra bản thân mình có sự chiếm hữu đặc biệt lớn với ai đó, cảm giác ghen tuông khó chịu vì sự xuất hiện của Tống Thiên Kim thì cậu vẫn có nổi buồn vì bị người quên mất, bị lạnh nhạt, bị bỏ mặt.
Nói thật, đến hiện tại Bạch Thụy vẫn không biết cả ngày hôm nay mình đã nghĩ được cái gì. Nhưng so với ghen tuông, ngờ vực về mối quan hệ của họ, thứ cảm xúc bất an khó chịu tủi thân lại gần như chiếm hữu tâm trí cậu. Mới nãy Bạch Thụy không dám lại gần Khương Sầm chỉ là phản ứng bản năng của cậu. Bản năng sợ bị tổn thương, ý thức muốn tránh xa những cảm xúc xấu. Nhưng sự quen thuộc của người kia với cậu lại đã thấm vào trong máu thịt cốt tủy, cho nên khi Khương Sầm gọi cậu vẫn theo bản năng khuất phục, lại gần.
Cho đến hiện tại bày ra dáng vẻ nào cũng đều là hành động bản năng của Bạch Thụy hết. Bởi vì sự xuất hiện của Tống Thiên Kim khiến cho não cậu lý giải không kịp mọi thứ mà chết máy rồi. Hiện tại cậu làm gì đều chính là dựa trên thiết lập đã được hình thành từ khi sinh ra. Một con tiểu hỗn sắc kim long được nuông chiều sẽ biết lúc nào nên làm nũng, nên có thể khiến người ta đối với cậu nhận sai, chủ động đối tốt với cậu. Cho nên Khương Sầm càng xuống nước, cậu sẽ càng trèo lên. Cho đến khi đạt được thứ mình muốn mới thôi. Dù cái sự ranh mãnh lì lợm này luôn mang theo sự ngốc manh không chịu được, cũng khiến người cam tâm tình nguyện chiều chuộng cậu.
Nhưng Khương Sầm lại không có đủ lý giải đối với cậu lại nhất thời bị tính cách vô ưu vô lo kia che mắt, khiến cho rất nhiều thứ hắn không thấy được, cũng sinh ra một chút sai lầm đối với ý định trước đó của bản thân.
Bé tiểu Bạch đang muốn trèo lên nóc nhà càng nghe hắn nói thì càng thêm không vui, trực tiếp cho hắn một cái gáy lạnh lùng lì lợm. Như vậy chưa xong, cậu còn...
"Anh mới vô tư... Anh mới bá đạo... Anh mới thích làm gì thì làm... Anh mới không phải người..."
"..."
Khương Sầm kìm nén lắm mới không cười thành tiếng khi nghe ai đó lầm bà lầm bầm trong miệng một cách đáng yêu như vậy. Nhưng nói hắn không phải người là chuyện gì. Là vì cho cậu nhận ra tình cảm của mình hắn mới nhịn một buổi trưa không về, cơm ăn cũng không ngon. So với cậu trực tiếp bỏ ăn lại khác gì chứ.
"Sao anh không đi luôn đi... Hừ hừ... Cùng lắm em sẽ về... A!"
Bạch Thụy lầm bầm được đến đây thì bị người mạnh mẽ kéo lại đồng thời vác hẳn lên vai. Trong lúc nhất thời cậu không khỏi chúi đầu xuống mà không nhịn được kinh hô thành tiếng.
Bốp!
Nhưng chưa đợi cậu hoàn hồn cái mông đã bị người đánh đến kêu vang.
"Ai cho em lá gan?"
Giọng điệu bị ép đến trầm thấp nhượng người run rẩy truyền đến bên tai Bạch Thụy. Vốn là có thể dọa chết ai kia, thế nhưng cái tiểu ngốc bức nào đó giống như đã bị thứ cảm xúc mê mang trong lòng quấy phá đến không xong, bị hắn dọa lại trực tiếp bùng nổ.
"Không ai cho! Nó chính là lớn như vầy đây này! Là như vậy đó! Cho nên ai sợ anh chứ!"
Nói thôi chưa đủ, cậu còn hơ tay múa chân ra một cái vòng tròn thật lớn để tỏ vẻ cho lá gan của mình. Sau đó còn trực tiếp hét lên hùng dũng vô cùng.
"..." Một đám người đang hóng drama đến hăng hái không lường được biến cố này bị cậu chọc cho mặt đần thối ra. Nhưng cơ mặt co giật của họ lại đã tiết lộ tâm tình thật sự. Ai nấy đều nhịn cười đến nội thương.
Ai nói cho họ biết... Người này có phải người họ quen không nhỉ? Sao lại ngốc bức đến thế? Mà trong lòng họ giống như Khương Sầm đều nghĩ Bạch Thụy trước đó đã ăn gan hùm mật gấu gì thật rồi, dám chống đối Khương đại tổng tài.
Khương Sầm tuy không nhìn thấy cậu vẽ cái vòng to cỡ nào sau lưng mình nhưng chẳng ngại hắn tức đến bật cười lại cho cậu một cái vào mông nữa. Sau đó hắn vác cậu đi còn không quên nói: "Được. Để tôi xem xem cái lá gan này của em lớn đến đâu!"
"Thả em xuống! Em mới không sợ anh đâu!"
Bốp!
"Im lặng!"
"Hu hu anh dám đánh em! Em muốn méc phụ thân!" Ai đó bị đánh lập tức giãy nãy lên, một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Em bao nhiêu tuổi rồi còn méc phụ thân..."
Không khó nghe ra được sự bất lực của Khương đại tổng tài khi nói lời này.
"Em mặc kệ! Không được đánh em! Không được bỏ em một mình! Không được có người khác! Anh chỉ có thể là của em thôi!!!"
Bá đạo hạt gạo vậy đó.
"Được, là của em hết tiểu ngốc bức."
Khương Sầm dù bất lực nhưng vẫn nhịn không được cong lên khóe miệng.
"Em không ngốc!"
"Ừ, tiểu ngốc bức."
"Anh bắt nạt em!"
"Tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?"
"Hu hu!! Em muốn về!"
Khương Sầm vừa nghe lời này mặt đã lập tức trầm xuống, không nuông chiều nữa mà lạnh lùng quát: "Không có cửa!"
"Anh nạt em!"
"Tốt nhất em bỏ cái suy nghĩ đó đi."
"Anh xấu xa!"
"..."
Một đám người biểu tình câm nín nhìn hai kẻ dở hơi nào đó vừa tọng cơm chó cho họ vừa đi xa, xung quanh nhất thời một mảnh an tĩnh như gà.
"Lợi hại!"
Tô Miện sau khi phản ửng lại trực tiếp cho Bạch Thụy một cái ngón tay. Qua chuyện này họ chắc phải nhìn nhận lại tính cách của Bạch Thụy tiểu tân nhân này mới được. Khương tổng nói không sai đâu, cậu chính là một tiểu ngốc bức nhưng thích giả trang thâm trầm thôi.
Có điều sợ rằng người mù đều phải nhìn ra được Khương Sầm rất cưng chiều Bạch Thụy.
"Cho dù họ có là tình nhân với kim chủ thì hiện tại cũng tình giả thành thật. Ngọt như vậy tôi còn muốn ghen ty."
"Nhìn Khương tổng dung túng cậu ấy kìa, đòi gì cho nấy. Kim chủ nào mà vậy chứ."
"Đúng đúng."