Diệp Huyền không quấy rầy nữ tử thần bí nữa, bởi hắn đã hiểu ý nữ tử thần bí nói.
Tựa như leo núi, người khác nói leo núi rất mệt, rất khó. Nhưng ngươi cũng chỉ biết nó mệt, nó khó mà không hề cảm nhận được, chỉ khi nào ngươi tự leo núi, ngươi mới biết, mệt ở đâu, khó ở chỗ nào.
Võ đạo cùng Kiếm đạo cũng như thế, chỉ khi tự mình thử, mới có thể hiểu được nó khó ở đâu, mệt ở chỗ nào.
Một hồi lâu sau, Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp.
Vừa rời Giới Ngục tháp, tiểu mập mạp Lục Minh đã tới thăm phòng hắn, sau khi chứng kiến Diệp Huyền đại triển thần uy ở Lưỡng Giới thành, tiểu mập mạp đã càng thêm điên cuồng sùng bái Diệp Huyền!
Bản thân hắn đã vốn sùng bái Kiếm tu, lại thêm Diệp Huyền hiệp can nghĩa đảm, khiến hình ảnh Diệp Huyền trong lòng Lục Minh càng trở nên vĩ ngạn.
Sùng bái!
Vô hạn sùng bái!
Tiểu mập mạp như vô cùng thân thiết, vừa vào phòng, hắn đã ôm một đống hoa quả bỏ lên bàn, sau đó cười hì hì:
- Đại ca, Linh tỷ, ăn này, ngon lắm.
Huynh muội Diệp Huyền nhìn nhau cười một tiếng.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên cũng vào phòng, ôm quyền với Diệp Huyền, cười nói:
- Không quấy rầy chứ?
Diệp Huyền cười nói:
- Không sao, mời Lục tiền bối ngồi.
Lục Tiêu Nhiên ngồi xuống, mà hai tiểu gia hỏa thì hiểu chuyện lui qua một bên.
Lục Tiêu Nhiên nói:
- Còn chừng nửa ngày sẽ tới Đế đô, tiểu hữu có người quen ở Đế đô không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Lần này đi Đế đô, hắn cũng không biết ai.
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười:
- Đế đô long xà hỗn loạn, nếu tiểu hữu không chê, có thể đến chỗ ta ở tạm, chờ tiểu hữu tới Thương Mộc học viện, lúc đó đi hay ở, tiểu hữu có thể tự lựa chọn, thế nào?
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Vậy thì quấy rầy tiền bối!
Lục Tiêu Nhiên có thiện ý, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, tục ngữ nói rất hay, thêm một người bạn thêm một con đường, nếu đối phương đã có thiện ý, sao hắn lại phải cự tuyệt?
Thấy Diệp Huyền đáp ứng, nụ cười trên mặt Lục Tiêu Nhiên càng thêm rực rỡ.
Hắn là người đứng đầu một thành, quyền cao chức trọng, giờ kết giao Diệp Huyền, đương nhiên là do coi trọng tiềm lực của Diệp Huyền.
Lục Tiêu Nhiên cũng không ở lại lâu, chỉ chốc liền kéo tiểu mập mạp rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Diệp Huyền cùng Diệp Linh.
Diệp Linh ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, nói khẽ:
- Ca, trước đó là vì muội nên ca mới không đáp ứng làm Tham tướng sao?
Diệp Huyền nhìn Diệp Linh, Diệp Linh nói khẽ:
- Muội đã hỏi tiểu mập mạp, hắn nói Tham tướng là quan rất lớn, làm quan a, sao ca ngốc vậy, sao lại cự tuyệt a!
Diệp Huyền búng cái mũi Diệp Linh:
- Ca đi làm Tham tướng, muội thì phải làm sao?
Diệp Linh nhìn thẳng:
- Muội là vướng víu của ca, đúng không?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Muội là người quan trọng nhất đời ca, ca vì muội, có thể làm bất cứ việc gì, cũng có thể từ bỏ hết thảy.
Nói xong, hắn nắm chặt tay Diệp Linh:
- Nếu không có muội, coi như ca có trở thành Kiếm tiên, cũng không có ý nghĩa.
Nước mắt Diệp Linh chảy xuống, không nói, chỉ ôm Diệp Huyền thật chặt.
Sau một hồi, Diệp Linh buồn ngủ, mắt đã nhắm lại.
Tham ngủ!
Nhìn Diệp Linh an tường, sắc mặt Diệp Huyền âm nhu như nước, Diệp Linh càng lúc càng ngủ nhiều. Còn may có Thiên Hỏa noãn ngọc kia, nàng đã không phải chịu hàn khí hành hạ, nhưng tình huống cũng không tốt đẹp gì, bởi sắc mặt Diệp Linh càng lúc càng tái nhợt.
Đừng thấy Diệp Linh bình thường không nói gì, nhưng Diệp Huyền rất rõ, Diệp Linh chỉ làm thế để không muốn hắn lo lắng!
Diệp Huyền kéo chăn đắp cho Diệp Huyền, sau đó rời phòng, tới trước boong thuyền.
Đầu thuyền, Diệp Huyền đưa mắt nhìn nơi xa, giờ đã gần tới hoàng hôn, chân trời ánh lên màu hỏa hồng, tựa như một tấm vải hồng to lớn. Dưới tà dương, thiên sơn mờ mịt.
Đã sắp tới Đế đô!
- Tiểu hữu!
Lúc này, thanh âm Lục Tiêu Nhiên truyền tới.
Diệp Huyền quay đầu, Lục Tiêu Nhiên đi tới bên cạnh, cười nói:
- Nhìn bộ dáng của tiểu hữu, là đang nóng lòng tới Đế đô sao?
Diệp Huyền gật đầu:
- Tiền bối, có thể nói cho ta một chút tình huống của Thương Mộc học viện được không?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
- Thương Mộc học viện cũng không phải thế lực của Khương quốc, tương tự Túy Tiên lâu, bọn hắn trải rộng các quốc gia, mà sở dĩ, bọn hắn được hoan nghênh như thế, trừ do có đội ngũ đạo sư cùng tài nguyên hùng hậu, còn một nguyên nhân khác, chính là danh tiếng Thương Mộc học viện, chỉ cần gia nhập Thương Mộc học viện, chẳng khác nào dán lên người cái mác thiên tài, ngày sau ra ngoài, sẽ được thế lực các nơi mời chào.
Nói xong, hắn mỉm cười:
- Người tốt nghiệp từ Thương Mộc học viện, đi đâu cũng được ăn ngon, thậm chí được hoàng thất mời chào, đối với đệ tử hàn môn mà nói, đây quả thực là một con đường đổi đời. Mà đối với những đệ tử thế gia hoàng thất mà nói, thân phận học viên Thương Mộc học viện lại là một tầng bảo hộ cho bọn hắn, hơn nữa, tới Thương Mộc học viện, bọn hắn có thể kết giao với rất nhiều thiên tài, phải biết, sống ở Đế đô, quan hệ mới là quan trọng nhất!
Diệp Huyền gật đầu, như nghĩ tới điều gì đó, hắn lại hỏi:
- An Quốc sĩ kia, cũng là học viên Thương Mộc học viện?
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu:
- An Quốc sĩ không phải học viên Thương Mộc học viện.
Diệp Huyền hơi kinh ngạc:
- Vì sao?
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Viện trưởng Thương Mộc học viện tự mình mời An Quốc sĩ, hy vọng nàng gia nhập Thương Mộc học viện, có điều, nghe nói nàng cự tuyệt.
- Cự tuyệt?
Diệp Huyền sửng sốt:
- Vì sao?
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu cười:
- Bởi trong Thương Mộc học viện, không có ai có thể dạy nàng! Phải nói, nàng là người đã có khả năng trở thành đạo sư. Ngươi nói, để nàng gia nhập Thương Mộc học viện, không phải là hạ thân phận của nàng xuống sao?
Diệp Huyền: “…”
Lục Tiêu Nhiên lại nói:
- Có điều, dù nàng không gia nhập Thương Mộc học viện, nhưng Thương Mộc học viện vẫn cho nàng một tôn vinh, chính là vinh dự đạo sư, mặc dù không có thực quyền, nhưng trừ viện trưởng cùng một vài cao tầng quan trọng của Thương Mộc học viện ra, những người còn lại thấy nàng đều phải hành lễ.
Nói tới đây, hắn có chút ngừng lại:
- Theo ta được biết, thế lực sau lưng An Quốc sĩ cũng không đơn giản! Có điều, đó không phải chuyện chúng ta nên quản!
Diệp Huyền gật đầu:
- Tiền bối, nghe nói Thương Mộc học viện có y sư tốt nhất, đúng không?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
- Tốt nhất thì không dám nói, có điều, thủ đoạn trị liệu ở đó đúng là cao minh nhất Khương quốc ta, coi như ngự y trong hoàng cung, cũng thường xuyên tới đó thỉnh giáo, thậm chí, một số ngự y vốn là từ đó mà ra.
Nghe vậy, Diệp Huyền thẩm vui vẻ, quay đầu nhìn nơi xa, nơi mà cuối tầm mắt, có thể thấy một toàn cổ thành hùng vĩ…
Đế đô!
…
--------------