Đế đô, trung tâm quyền lực Khương quốc, cũng là nơi phồn hoa nhất Khương quốc.
Mà nơi này, cũng là nơi vô số người trẻ tuổi theo đổi giấc mộng.
Vân thuyền đã tới gần, Đế đô cũng trở nên rõ ràng trong tầm mắt.
Lục Tiêu Nhiên đột nhiên nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, Đế đô này long xà hỗn độn, làm việc gì cũng phải khéo đưa đẩy một chút, nếu không, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức!
Diệp Huyền gật đầu:
- Ta sẽ không gây chuyện!
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu cười nhẹ:
- Ta cũng không sợ ngươi gây chuyện, mà là nơi này thực sự rất lonạ, dù là ta đứng đầu một thành, ở đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ đắc tội người không nên đắc tội.
Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:
- Diệp Huyền tiểu hữu, Đế đô này, không phải không gây chuyện là được, nếu có khả năng, hãy kết giao thêm một số người, như vậy lợi nhiều hơn hại.
Kết giao!
Diệp Huyền gật đầu, hắn đương nhiên biết chỗ tốt khi có nhiều bạn.
Vân thuyền càng lúc càng tới gần Đế đô, từ vị trí hiện tại nhìn lại, đã có thể thấy rõ ràng, quy mô Đế đô cũng không quá lớn, nhân khẩu chỉ chừng trăm vạn, tường thành cũng hết sức cổ lão, hiển nhiên đã có lịch sử nhất định.
Có điều, nơi này lại vô cùng phồng hoa!
Còn chưa tới gần, đã có thể thấy vô số vân thuyền từ bốn phía cũng đang hướng về Đế đô, cũng có vô số vân thuyền từ Đế đô đi ra.
Diệp Huyền nhìn cảnh tượng nơi chân trời, nói khẽ:
- Thật náo nhiệt!
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Bên trong còn náo nhiệt hơn!
Diệp Huyền gật nhẹ, hắn cũng hiếu kỳ với Đế đô này.
Vân thuyền cách Đế đô chừng ngàn trượng thì dừng lại, sau đó chậm rãi hạ xuống, bên dưới là một lưu vực sông rộng lớn, trong sông, chí ít đang có mấy chục chiếc vân thuyền đang đậu, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Đã tới Đế đô, mời chư vị chuẩn bị xuống thuyền.
Diệp Huyền quay người về phòng, thấy Diệp Linh còn chưa tỉnh, hắn cũng không đánh thức nàng, mà cõng nàng lên, đi tới boong thuyền.
Lục Tiêu Nhiên nhìn qua Diệp Huyền, cười nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, trước tới phủ đệ của ta đi!
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Quấy rầy tiền bối.
Nghe Diệp Huyền nói, tiểu mập mạp Lục Minh liền hớn hở, bởi một mình hắn vào Đế đô sẽ rất nhàm chán, hiện có thêm hai người đồng hành, tự nhiên thấy vui vẻ.
Vân thuyền chậm rãi hạ xuống, rất nhanh đã ổn định lại trên sông, bên cạnh có một bậc thang dài, vô số người từ vân thuyền đi xuống.
Diệp Huyền cõng muọi muội xuống vân thuyền, theo Lục Tiêu Nhiên đi tới cửa thành cách đó không xa.
…
Trên vân thuyền, Hàn Hương Mộng nhìn bóng lưng Diệp Huyền, nói khẽ:
- Thương Mộc học viện này, sợ là sẽ không được yên ổn.
Lão giả bên cạnh trầm giọng nói:
- Vì sao tiểu thư không lấy lòng hắn?
Hàn Hương Mộng lắc đầu:
- Ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, hiện có đi kết giao, cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đế đô, nói khẽ:
- Hiện chỉ có gia nhập Thương Mộc học viện, mới có thể có một tia hy vọng…
…
Cửa thành, Diệp Huyền nhìn cửa thành trước mắt, lòng thầm cảm khái, giờ phút này, hắn mới phát hiện Thanh thành nhỏ tới mức nào, cửa thành của Thanh thành, còn chưa lớn bằng một phần mười cửa thành của Đế đô!
Đây mới thực sự là thành, còn Thanh thành, nhiều lắm là một trấn!
Sau khi vào thành, cảm giác đầu tiên xâm nhập vào đầu hắn: Lớn, đường lớn dưới chân rộng tới hai mươi trượng, phòng ốc xung quanh cũng đan xen tinh tế, không chút cảm giác chật chội, thoạt nhìn còn cực dễ chịu. Mà cảm giác thứ hai chính là náo nhiệt, ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào huyên náo, nếu nói nhỏ một chút, sợ là khó mà nghe thấy.
Lúc này, Diệp Linh cũng đã tỉnh.
Diệp Linh kinh thán nhìn bốn phía:
- Ca, nơi này nào nhiệt hơn Thanh thành chúng ta nhiều.
Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên:
- Lục tiền bối, Thương Mộc học viện ở đây vậy?
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Tiểu hữu chớ vội, mười ngày nữa Thương Mộc học viện mới bắt đầu tuyển sinh, hiện Thương Mộc học viện sẽ không mở cửa cho người gnoài, cho nên giờ có đi cũng vô ích. Trước cứ tới phủ đệ của ta ở tạm, nghỉ ngơi mấy ngày, chuẩn bị xong xuôi lại cùng khuyển tử của ta tới Thương Mộc học viện, thế nào?
Diệp Huyền gật đầu:
- Như vậy cũng tốt!
Dưới sự dẫn đường của Lục Tiêu Nhiên, mấy người đi tới trước một tòa phủ đệ, phủ đệ rất rộng, cũng vô cùng xa hoa, dù sao Lục Tiêu Nhiên cũng là người đứng đầu một thành.
Lục Tiêu Nhiên an bài cho huynh muội Diệp Huyền một gian tiểu viện độc lập, còn để cho ba tiểu nha hoàn, khiến Diệp Huyền có chút ngượng ngùng.
Sau khi tới nơi, còn chưa tới nửa canh giờ, Diệp Linh đã lần nữa ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng Diệp Huyền liền trầm xuống.
Một ngày mười hai canh giờ, Diệp Linh phải ngủ tới chín canh giờ!
Điều này, khẳng định không bình thường!
Kéo chăn cho Diệp Linh, Diệp Huyền rời phòng, đi tới giữa sân.
Mười ngày nữa!
Thương Mộc học viện chính là hy vọng của hắn.
Có điều, hắn vẫn có chút lo lắng, bởi hắn còn chưa đạt tới Ngự Khí cảnh, mà điều kiện thấp nhất của Thương Mộc học viện chính là Ngự Khí cảnh!
Như nghĩ tới cái gì đó, Diệp Huyền lấy ra một viên Ngọc bội, đây là Ngọc bội mà An Lan Tú cho hắn, mặc dù hắn rất muốn tự mình thi vào Thương Mộc học viện, nhưng nếu như lúc đó thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể dùng miếng ngọc bội này!
Linh kiếm!
Diệp Huyền biết, chờ tới Thương Mộc học viện, hắn phải bắt đầu tìm Linh kiếm.
Hắc khác người khác, muốn tăng cảnh giới, chỉ có thể tìm Linh kiếm mà thôn phệ, có điều, Linh kiếm trân quý tới mức nào? Cho dù có, cũng vô cùng đắt, với giá trị bản thân hắn hiện tại, sợ là vỏ kiếm cũng không mua nổi!
Hiện, hắn sâu sắc cảm nhận một điều, người thường muốn tu luyện, là chuyện khó tới mức nào!
Tu luyện!
Diệp Huyền tiến vào Giới Ngục tháp, hắn không đi đối luyện với hư ảnh nữa, hiện hư ảnh kia đã không phải là đối thủ của hắn, điều hắn cầm làm, chính là làm thế nào để nắm vững Chiến ý. Đối với thứ Chiến ý hư vô mờ mịt này, hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt chỉ còn hai ngày!
Giới Ngục tháp, Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, trên tay hắn, một cỗ lực lượng vô hình không ngừng chấn động.
Chiến ý!
Hiện tại, hắn đã có thể không cần dùng Nhất Kiếm Định Sinh Tử mới có thể đối kháng với Lăng Không cảnh, chỉ nhờ Chiến ý này, hắn đã có thể liều mạng với Lăng Không cảnh một phen, có điều, có thể thắng hay không, hắn cũng không biết.
Đáng tiếc đây là Chiến ý chứ không phải kiếm ý, nếu không, đối đầu với Lăng Không cảnh, tuyệt không chút áp lực!
Nửa canh giờ, Diệp Huyền mới rời Giới Ngục tháp.
Bởi Lục Tiêu Nhiên đã tới tiểu viện của hắn, thấy Diệp Huyền, Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Mấy ngày nay tiểu hữu ở quen chứ?
Diệp Huyền cười cười:
- Nói một lời thật lòng, ta và muội muội còn chưa từng ở chỗ nào tốt như thế!
Lục Tiêu Nhiên cười ha ha:
- Tiểu hữu cũng thật biết nói đùa, đúng rồi, tối nay có một yến hội, nếu tiểu hữu có thời gian, có thể cùng muội muội ngươi theo ta tới.
- Yến hội?
---------------