Diệp Huyền nhìn thẳng ngân giáp nữ tử:
- Mặc dù ta không phải là người Lưỡng Giới thành, nhưng ta là người Khương quốc, thấy người trong nước bị nhục, không nhịn được, nên xuất thủ thôi.
Ngân giáp nữ tử khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng:
- Nếu nam nhi Khương quốc ta đều được như ngươi, vậy còn sợ gì Đường quốc nữa? Nhập quân ta, bắt đầu từ Tham tướng, thế nào?
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Mộng cùng Lục Tiêu Nhiên đều khẽ biến!
Cửu công chúa này coi trọng Diệp Huyền a!
Hơn nữa, vừa vào đã làm Tham tướng, đãi ngộ này, thực sự quá cao!
Phải biết, một Tham tướng, cũng có thể mang theo trăm binh a!
Gia nhập?
Diệp Huyền ngây người, sau đó lắc đầu.
Cự tuyệt!
Lục Tiêu Nhiên ở bên muốn nói lại thôi, phải biết, một khi Diệp Huyền đáp ứng, vậy có nghĩa sau lưng Diệp Huyền là Cửu công chúa, đây chính là đại cơ duyên a!
Hàn Hương Mộng cũng hơi kinh ngạc, có điều, nghĩ tới sau lưng Diệp Huyền còn có một vị Kiếm tiên, lại cũng cảm thấy bình thường.
Cái tên này, há sẽ để ý tới cái danh Tham tướng thường thường?!
Thấy Diệp Huyền cự tuyệt, ngân giáp nữ tử hỏi:
- Không muốn?
Diệp Huyền gật đầu:
- Ta còn nhiều chuyện phải làm, hiện không có suy nghĩ sẽ vào quân đội!
Cửu công chủa gật nhẹ:
- Ta cũng không ép, có điều, niệm tình công lao của ngươi, vị trí này ta vẫn sẽ tạm giữ lại, ngày khác nếu ngươi có ý, tùy thời có thể tới quân ta.
Nói xong, nàng quay người muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, A Ngư đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cửu công chúa:
- ta muốn đầu quân.
Cửu công chúa nhìn qua A Ngư:
- Ngươi biết khó nhọc trong quân?
A Ngư xiết chặt nắm đấm:
- Có khổ ta cũng không sợ.
Cửu công chúa gật đầu nhìn A Ngư:
- Đi theo ta!
Nói xong, nàng cưỡi ngựa mà đi.
A Ngư đứng lên, quay đầu nhìn Diệp Huyền:
- Nhớ kỹ, ta là A Ngư.
Nói xong, nàng quay người đuổi theo Cửu công chúa.
- Ca!
Lúc này, Diệp Linh chạy tới bên người Diệp Huyền, ôm tay hắn thật chặt, sợ không thấy Diệp Huyền.
Diệp Huyền vỗ nhẹ lên tay Diệp Linh, cười nói:
- Không sao, ca không sao!
Nói xong, hắn nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên:
- Lục tiền bối, người vừa rồi là Cửu công chúa?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
- Đúng là nàng.
Nghe vậy, Diệp Huyền quay đầu nhìn xa xa cuối chân trời.
Cửu công chúa!
Hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của nàng, cùng An Lan Tú được xưng là tuyệt thế song kiêu của Khương quốc!
Như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyền hỏi:
- Lục tiền bối, thành này là yếu điểm của Khương quốc ta, sao lại không có trọng binh trấn thủ?
Lục Tiêu Nhiên nói khẽ:
- Trước đó ta cùng Đường quốc có hiệp nghị đình chiến, cũng bởi không để mâu thuẫn càng lớn hơn, cho nên mới không phái trọng binh tới trấn thủ, bởi một khi phái trọng binh tới đây, cũng có nghĩa là muốn khai chiến. Nhưng nước ta chọn yếu thế nhượng bộ, đổi lấy Đường quốc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Hiện Cửu công chúa đến, sợ là chiến tranh sẽ lập tức tới.
Chiến tranh?
Diệp Huyền chưa từng trải qua, nhưng hắn biết rõ, nếu khai chiến, sẽ có rất nhiều người phải chết.
Nếu như có thể, vẫn là không chiến thì hơn.
Nửa canh giờ sau, mọi người lại lên vân thuyền, vân thuyền khởi động, sau lưng, Lưỡng Giới thành ngày càng nhỏ…
Mà Đế đô, lại ngày càng gần!
…
Thời gian trên vân thuyền có chút nhàm chán.
Trừ cùng muội muội ra ngoài đi dạo, Diệp Huyền cũng chỉ biết điên cuồng tu luyện.
Hắn mới lĩnh ngộ Chiến ý, giờ chiến với hư ảnh kia, tùy thời có thể hạ gục đối phương!
Chiến ý!
Đối với Chiến ý mới lĩnh ngộ này, Diệp Huyền cũng không quá hiểu rõ. Hắn chỉ biết, khi đối chiến với hư ảnh, nếu sử dụng tới Chiến ý này, chiến lực của hắn sẽ tăng mạnh!
Hơn nữa, còn là càng đánh càng mạnh!
Chuyện này, khiến hắn thầm thấy hưng phấn cùng xúc động!
Điều đáng tiếc nhất, chính là thứ này không phải kiếm ý, nếu là kiếm ý, vậy cũng có nghĩa, hắn đã không phải là Chuẩn Kiếm đạo Tông sư nữa, mà là Kiếm đạo Tông sư hàng thật giá thật. Còn hiện tại, dù hắn lĩnh ngộ Chiến ý, lại cũng không thể xưng là Võ đạo Tông sư.
Bởi, hắn không hiểu Võ đạo thế nào.
Bất kể là kiếm ý hay Chiến ý đều là tượng trưng cho thân phận Võ đạo Tông sư hay Kiếm đạo Tông sư, có điều, không có nghĩa cứ lĩnh ngộ Chiến ý cùng kiếm ý, thì nhất định sẽ là Võ đạo Tông sư và Kiếm đạo Tông sư.
Trong đó, còn có rất nhiều khác biệt.
Hiện tại, chỉ có thể nói là hắn sớm lĩnh ngộ ý cảnh mà hắn vốn chưa tới lúc lĩnh ngộ, mà quá trình này, hắn nhất định phải đi.
Đương nhiên, muốn trở thành một Võ đạo Tông sư, cũng chỉ là vấn đề thời gian, hoặc có thể nói, chỉ cần hắn đạt tới Ngự Khí cảnh, có thể ngự khí, vậy có thể nói, hắn chính là một tên Võ đạo Tông sư, còn trình độ tới đâu, phải xem lý giải đối với Võ đạo của hắn.
Bất kể thế nào, lần này, hắn cũng đã thỏa mãn!
Kiếm Tâm Thông Minh, Chiến ý.
Thứ hiện tại hắn muốn làm, chính là chiến với An Lan Tú kia một trận!
- Hiện tại, ngươi còn chưa phải đối thủ của nữ tử kia!
Nữ tử thần bí như hiểu suy nghĩ của Diệp Huyền, lập tức nói:
- Lần trước đối chiến, nữ tử kia không chỉ áp chế cảnh giới, mà còn áp chế một số năng lực đặc thù khác, nói tóm lại, nữ tử kia cũng miễn cưỡng tạm được.
Miễn cưỡng!
Diệp Huyền có chút cổ quái:
- Tiền bối, trong mắt người, nàng ta chỉ đạt tới mức miễn cưỡng tạm được thôi sao?
Nữ tử thần bí lãnh đạm nói:
- Miễn cưỡng tạm được của ta, đã đủ để nàng ngạo thị vô số thiên tài.
Diệp Huyền có chút hiếu kỳ:
- Tiền bối, trước kia người rất lợi hại phải không?
Nữ tử thần bí:
- Ngươi đoán xem!
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử thần bí lại nói:
- Tiểu tử, thấy ngươi tốt với muội muội ngươi như vậy, ta miễn phí tặng ngươi mấy câu. Trên đời này, thiên phú, thể chất… kỳ thực đều chỉ là phù vân. Từ xưa tới nay, những kẻ dùng phàm thể có thể sánh vai với thần linh cũng không ít. Võ đạo, Kiếm đạo, vạn đạo trên đời đều không có điểm cuối, thiên phú có tốt, nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi một chút ưu thế ban đầu, muốn đi được xa, đi được thẳng, càng phải xem nghị lực cùng tâm tính.
Diệp Huyền im lặng.
Nghị lực? Tâm tính?
Cái trước hắn hiểu, hắn và muội muội có thể sống tới giờ, chính là nhờ nghị lực, còn về tâm tính, hắn lại không hiểu, không phải hoàn toàn không hiểu, nhưng với hắn mà nói, mọi thứ hắn làm, không hỏi đúng sai, chỉ dựa vào tâm!
Cảm thấy đúng, thì làm, cảm thấy sai, sẽ không làm.
Mọi chuyện trên đời khó được như ý, không thẹn lương tâm là được!
Thanh âm nữ tử thần bí vang lên:
- Giờ ngươi đã lĩnh ngộ Chiến ý, có thể tự học thêm Võ đạo, chớ có phí phạm Chiến ý này, Võ đạo chi lộ, ngươi tự mình tìm tòi học hỏi đi.
Diệp Huyền ngây người, vội nói:
- Tiền bối không hiểu Võ đạo?
Nữ tử thần bí nói:
- Không phải là không hiểu, mà là quá hiểu, tương lai, bất kể là Kiếm đạo, hay là Võ đạo, đều cần ngươi tự đi tìm tòi, ta chỉ có thể chỉ lối trong bóng tối cho ngươi mà thôi.
Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, sau đó lại nói:
- Đường của ngươi khác đã đi, không phải là đường của ngươi, cũng đừng bắt chước đường của người khác, tự đi một con đường, thứ ngươi lĩnh ngộ được mới là của ngươi. Cũng như Chiến ý này, đây là ngươi tự lựa chọn, khiến ngươi lĩnh ngộ được Chiến ý, mà nếu như ta nói ngươi đi làm, như vậy ngươi sẽ tuyệt không thể lĩnh ngộ được Chiến ý. Nhiều khi, cố sức, sẽ lại biến khéo thành vụng… ai, thực sự không muốn nói mấy thứ vô ích này với ngươi, ngươi tự đi gia nhập học viện kia đi, bớt tới phiền ta!
Diệp Huyền: “…”
------------